Tác gia: U Minh Tôn Sứ
Nạp Lan Trấn Thiên thấy vậy thở ra một hơi. Hắn đột nhiên đổi hướng, không chạy về phía những người thương hội sắp tới đây nữa. Lúc này hắn còn mang một bao bố thức ăn trộm của bọn họ, cũng không tiện tiếp xúc.
Chợt Nạp Lan Trấn Thiên nhíu mày lại:
- Ngươi có thể không leo lên đầu ta?
Lúc này Bạch Cơ không biết từ lúc nào đã leo lên đầu hắn ngồi vui vẻ, chỉ mỗi hắn phải chạy.
Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên mắng thầm, tiểu hồ ly này thật không biết nói lễ độ, đầu ta không phải dành cho ngươi ngồi lên.
Bạch Cơ giật mình:
- Ồ nha. Thứ lỗi, thứ lỗi. Là ta sơ ý.
Nói rồi Bạch Cơ liền nhảy xuống ngồi tại vai hắn.
Nạp Lan Trấn Thiên có chút nín lặng. Hắn vốn tưởng sau tiếng thứ lỗi kia, hồ ly này sẽ nhảy xuống đất. Không ngờ vẫn muốn chiếm tiện nghi hắn, để một mình hắn chạy mang bản thân đi.
Bất quá, hồ ly này quả thực rất nhẹ, đối với Nạp Lan Trấn Thiên, cơ hồ như không có trọng lượng, nên Nạp Lan Trấn Thiên cũng không để ý.
Hắn chạy đến cổng sau. Tại cổng nhân thủ canh gác không biết đã chạy đi đâu hết. Hắn đi ra vô cùng dễ dàng.
Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên vui mừng. Không ngờ lại thuận lợi như vậy. Đêm nay bọn hắn vốn lén lút lẻn vào, không ngờ lại trùng hợp thời điểm mãng xà kia tiến đến náo loạn thương hội, bắt người ăn thịt. Kết quả toàn bộ thương hội giờ phút này loạn lên một đoàn.
Vào lúc hắn nghĩ bản thân đã hoàn toàn chạy thoát, chợt sau lưng vang lên âm thanh hò hét:
- Mãng xà, mãng xà, nhìn kìa.
- Chém nó!
- Ngu ngốc, đội tiễn thủ đâu, nhanh chóng bắn tên.
Tức thì sau đó, sau lưng Nạp Lan Trấn Thiên vang lên những âm thanh xé gió vun vút. Đầu vai hắn chợt phát ra âm thanh rên rỉ của Bạch Cơ.
Nạp Lan Trấn Thiên nhìn lại thì hoảng hốt. Không biết từ lúc nào Bạch Cơ đã bị một mũi tên xuyên qua mé đùi. Trên bầu trời phía sau hắn, đầy những mũi tên rợp trời bắn loạn. Còn có nhiều mũi tên đang hướng bọn hắn rơi xuống.
Nạp Lan Trấn Thiên không kịp suy nghĩ. Vội vàng đỡ lấy thân thể của Bạch Cơ đang rơi xuống vì mất thăng bằng ôm vào người, nhanh chóng chạy đi tránh phạm vi của loạn tên.
...
Không lâu sau, trong mộ thất, tại thạch thất của Nạp Lan Trấn Thiên, hắn vội vàng đặt Bạch Cơ vào quan tài, sau đó cẩn thận bắt đầu rút mũi tên ra.
Toàn thân Bạch Cơ lúc này vô lực duỗi ra. Vẻ mặt đau đớn. Cái đuôi hồ ly vốn trắng xù mềm mại thời điểm này căng cứng lại.
Nạp Lan Trấn Thiên không ngờ rằng chỉ là một thương hội lại có lực lượng võ trang đông đảo mạnh mẽ như thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không quá bất thường, bọn hắn là thương hội lớn, thường xuyên phải đi xa giao thương, khó tránh khỏi phải đi qua khu vực gần Mông Limh sơn mạch, không thể không kiến dựng một lực lượng võ giả hùng hậu phòng bị yêu quái.
Tất cả là tại yêu quái mãng xà kia, rảnh rỗi tiến vào làm loạn thương hội đánh nhau loạn lên, khiến bọn hắn vô tình bị cuốn vào.
Bạch Cơ nhìn xung quanh, thấp giọng vô lực hỏi:
- Ngươi đặt ta vào quan tài là ý gì? Ta sắp chết a?
Nạp Lan Trấn Thiên không vui:
- Đây là quan tài thì đã sao? Vốn quan tài này là nơi ta ngủ.
Bạch Cơ a một tiếng. Rồi sau đó không nói gì nữa. Vì lúc này Nạp Lan Trấn Thiên đã bắt đầu rút mũi tên ra. Vẻ mặt Bạch Cơ đau đớn nhăn lại.
Nạp Lan Trấn Thiên biết đau dài hơn đau ngắn, nên không có dừng lại. Im lặng dứt khoát rút mũi tên ra.
Mũi tên bị rút ra. Bạch Cơ rên lên một tiếng đau đớn. Đôi mắt hồ ly ươn ướt. Nạp Lan Trấn Thiên nhanh chóng lấy một tấm vải sạch băng bó vết thương lại để cầm máu. Hắn lo lắng hỏi:
- Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?
Bạch Cơ cắn răng:
- Cảm giác không đau lắm, nhưng dường như xương ta đã gãy.
Nạp Lan Trấn Thiên thầm phục tiểu hồ ly này, như vậy mà không đau? Hắn an ủi:
- Ngươi cũng đừng lo lắng. Chỉ là gãy xương, không lâu sau sẽ lành lại. Ngày mai ta cũng sẽ xuống trấn tìm thuốc cho ngươi.
Tiểu hồ ly nằm trong quan tài chỉ khẽ hừ nhẹ một cái như là đáp lại. Thân thể mệt mỏi vô lực uể oải. Không lâu sau, liền nhắm mắt ngủ mất.
Nạp Lan Trấn Thiên kiểm tra bao bố thức ăn, phát hiện đã bị rơi ra không ít. Thở dài một cái, hắn đặt bao bố xuống một nơi sạch sẽ.
Sau đó, Nạp Lan Trấn Thiên ngáp ngáp vài cái, tiến đến quan tài ngủ. Nhìn tiểu hồ ly lông trắng mịn ấm áp chiếm dụng "giường" của mình, hắn không chút do dự nằm xuống, ôm tiểu hồ ly chìm vào giấc ngủ. Ai, cục bông này thật ấm!
Nạp Lan Trấn Thiên thấy vậy thở ra một hơi. Hắn đột nhiên đổi hướng, không chạy về phía những người thương hội sắp tới đây nữa. Lúc này hắn còn mang một bao bố thức ăn trộm của bọn họ, cũng không tiện tiếp xúc.
Chợt Nạp Lan Trấn Thiên nhíu mày lại:
- Ngươi có thể không leo lên đầu ta?
Lúc này Bạch Cơ không biết từ lúc nào đã leo lên đầu hắn ngồi vui vẻ, chỉ mỗi hắn phải chạy.
Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên mắng thầm, tiểu hồ ly này thật không biết nói lễ độ, đầu ta không phải dành cho ngươi ngồi lên.
Bạch Cơ giật mình:
- Ồ nha. Thứ lỗi, thứ lỗi. Là ta sơ ý.
Nói rồi Bạch Cơ liền nhảy xuống ngồi tại vai hắn.
Nạp Lan Trấn Thiên có chút nín lặng. Hắn vốn tưởng sau tiếng thứ lỗi kia, hồ ly này sẽ nhảy xuống đất. Không ngờ vẫn muốn chiếm tiện nghi hắn, để một mình hắn chạy mang bản thân đi.
Bất quá, hồ ly này quả thực rất nhẹ, đối với Nạp Lan Trấn Thiên, cơ hồ như không có trọng lượng, nên Nạp Lan Trấn Thiên cũng không để ý.
Hắn chạy đến cổng sau. Tại cổng nhân thủ canh gác không biết đã chạy đi đâu hết. Hắn đi ra vô cùng dễ dàng.
Trong lòng Nạp Lan Trấn Thiên vui mừng. Không ngờ lại thuận lợi như vậy. Đêm nay bọn hắn vốn lén lút lẻn vào, không ngờ lại trùng hợp thời điểm mãng xà kia tiến đến náo loạn thương hội, bắt người ăn thịt. Kết quả toàn bộ thương hội giờ phút này loạn lên một đoàn.
Vào lúc hắn nghĩ bản thân đã hoàn toàn chạy thoát, chợt sau lưng vang lên âm thanh hò hét:
- Mãng xà, mãng xà, nhìn kìa.
- Chém nó!
- Ngu ngốc, đội tiễn thủ đâu, nhanh chóng bắn tên.
Tức thì sau đó, sau lưng Nạp Lan Trấn Thiên vang lên những âm thanh xé gió vun vút. Đầu vai hắn chợt phát ra âm thanh rên rỉ của Bạch Cơ.
Nạp Lan Trấn Thiên nhìn lại thì hoảng hốt. Không biết từ lúc nào Bạch Cơ đã bị một mũi tên xuyên qua mé đùi. Trên bầu trời phía sau hắn, đầy những mũi tên rợp trời bắn loạn. Còn có nhiều mũi tên đang hướng bọn hắn rơi xuống.
Nạp Lan Trấn Thiên không kịp suy nghĩ. Vội vàng đỡ lấy thân thể của Bạch Cơ đang rơi xuống vì mất thăng bằng ôm vào người, nhanh chóng chạy đi tránh phạm vi của loạn tên.
...
Không lâu sau, trong mộ thất, tại thạch thất của Nạp Lan Trấn Thiên, hắn vội vàng đặt Bạch Cơ vào quan tài, sau đó cẩn thận bắt đầu rút mũi tên ra.
Toàn thân Bạch Cơ lúc này vô lực duỗi ra. Vẻ mặt đau đớn. Cái đuôi hồ ly vốn trắng xù mềm mại thời điểm này căng cứng lại.
Nạp Lan Trấn Thiên không ngờ rằng chỉ là một thương hội lại có lực lượng võ trang đông đảo mạnh mẽ như thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không quá bất thường, bọn hắn là thương hội lớn, thường xuyên phải đi xa giao thương, khó tránh khỏi phải đi qua khu vực gần Mông Limh sơn mạch, không thể không kiến dựng một lực lượng võ giả hùng hậu phòng bị yêu quái.
Tất cả là tại yêu quái mãng xà kia, rảnh rỗi tiến vào làm loạn thương hội đánh nhau loạn lên, khiến bọn hắn vô tình bị cuốn vào.
Bạch Cơ nhìn xung quanh, thấp giọng vô lực hỏi:
- Ngươi đặt ta vào quan tài là ý gì? Ta sắp chết a?
Nạp Lan Trấn Thiên không vui:
- Đây là quan tài thì đã sao? Vốn quan tài này là nơi ta ngủ.
Bạch Cơ a một tiếng. Rồi sau đó không nói gì nữa. Vì lúc này Nạp Lan Trấn Thiên đã bắt đầu rút mũi tên ra. Vẻ mặt Bạch Cơ đau đớn nhăn lại.
Nạp Lan Trấn Thiên biết đau dài hơn đau ngắn, nên không có dừng lại. Im lặng dứt khoát rút mũi tên ra.
Mũi tên bị rút ra. Bạch Cơ rên lên một tiếng đau đớn. Đôi mắt hồ ly ươn ướt. Nạp Lan Trấn Thiên nhanh chóng lấy một tấm vải sạch băng bó vết thương lại để cầm máu. Hắn lo lắng hỏi:
- Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?
Bạch Cơ cắn răng:
- Cảm giác không đau lắm, nhưng dường như xương ta đã gãy.
Nạp Lan Trấn Thiên thầm phục tiểu hồ ly này, như vậy mà không đau? Hắn an ủi:
- Ngươi cũng đừng lo lắng. Chỉ là gãy xương, không lâu sau sẽ lành lại. Ngày mai ta cũng sẽ xuống trấn tìm thuốc cho ngươi.
Tiểu hồ ly nằm trong quan tài chỉ khẽ hừ nhẹ một cái như là đáp lại. Thân thể mệt mỏi vô lực uể oải. Không lâu sau, liền nhắm mắt ngủ mất.
Nạp Lan Trấn Thiên kiểm tra bao bố thức ăn, phát hiện đã bị rơi ra không ít. Thở dài một cái, hắn đặt bao bố xuống một nơi sạch sẽ.
Sau đó, Nạp Lan Trấn Thiên ngáp ngáp vài cái, tiến đến quan tài ngủ. Nhìn tiểu hồ ly lông trắng mịn ấm áp chiếm dụng "giường" của mình, hắn không chút do dự nằm xuống, ôm tiểu hồ ly chìm vào giấc ngủ. Ai, cục bông này thật ấm!