Chẳng lẽ hắn mang bảo vật hay công pháp đặc biệt gì?
Trong đầu Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng đồng thời cùng hiện ra một ý nghĩ. Ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng.
Nạp Lan Viễn Xan rất yêu thương tên nhi tử ngu ngốc kia, điều này rất có khả năng.
Dù bọn hắn đã lục soát thân thể tên tiểu chất này một lượt, nhưng khó đảm bảo không để sót lại thứ gì.
Tu vi Nạp Lan Viễn Xan là Kết Pháp Kỳ, nếu hắn có biện pháp gì có thể lưu lại trên thân Nạp Lan Trấn Thiên mà không để hai tên Trúc Pháp bọn hắn phát hiện cũng không có gì lạ.
Đến lúc quan tài mở ra, nên tìm cách không để Diệp Chính quan sát Nạp Lan Trấn Thiên quá nhiều, tu vi hắn là Kết Pháp Kỳ, có thể sẽ nhìn ra gì đó. Sau đó khéo léo dẫn hắn rời đi.
Đợi khi phụ tử Diệp Chính trở về, một hắn sẽ hảo hảo tra xét Nạp Lan Trấn Thiên một phen.
Nhất là Nạp Lan Tính, đối với chuyện này hắn càng cuồng nhiệt. Tu vi hắn đã là Trúc Pháp Thiên Kỳ, cách viên mãn chỉ có một bước ngắn. Nếu lúc này đoạt được bảo vật gì quý giá hỗ trợ tấn thăng tu vi thì thật tốt.
Hoặc nếu không để hắn có chút cảm ngộ cũng được.
Lâu nay hắn mãi không phá vỡ được bình cảnh. Chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua.
Lúc này Diệp Dung Nguyệt đi tới trước quan tài bắt đầu giải trận pháp. Mọi người trong từ đường đều lui ra xa để tránh ảnh hưởng đến nàng thi pháp.
Diệp Dung Nguyệt lúc này thầm nhớ lại. Bản thân nàng ở thế giới này vậy mà mang tư chất tu hành vô cùng cao: Cửu Pháp Mạch. Lại có thiên phú trận pháp cực mạnh. Là trận pháp sư trẻ tuổi nhất, giỏi nhất trong trấn này.
Diệp Dung Nguyệt không khỏi vui mừng. Cảm giác là một thiên kiêu thật tuyệt. Không như kiếp trước, nàng chỉ là một nữ sinh từ nông thôn nghèo tới thành phố học đại học, luôn phải dựa dẫm vào nam nhân.
Nhưng từ giờ trở đi, Diệp Dung Nguyệt ta, sẽ một mình tạo nên phong vân.
Nàng nhìn vào trong quan tài, biết được người nằm phía trong chỉ là một thiếu niên mang tư chất Tam Pháp Mạch, không khỏi nghi hoặc.
Nạp Lan Trấn Thiên tư chất kém cỏi như thế, không hiểu vì sao chủ nhân cũ của thân thể này lại có thể từ chuyện giả bộ tiếp cận, lại nảy sinh tình cảm thật. Hắn còn ít tuổi hơn nàng.
Dù đối phương tuấn tú đi chăng nữa, không phải bên ngoài cũng có những người khác dung mạo vừa ưa nhìn, tư chất tu vi lại cao sao?
Có lẽ đây chính là tình yêu? Diệp Dung Nguyệt khẽ thở dài, điều này nàng không thể hiểu được. Tại kiếp trước, nếu nàng không giết Mạc Vỹ, tiếp nhận tình yêu của hắn, có lẽ còn có thể...
Lúc này khai mở quan tài. Vốn ban đầu Diệp Dung Nguyệt nghĩ có nên tìm cách cứu Nạp Lan Trấn Thiên khỏi bị giết, đối phương dù sao cũng là người mà chủ nhân cũ của thân thể này yêu.
Nhưng sau đó Diệp Dung Nguyệt liền xua tan ý nghĩ đó đi. Cũng không phải nàng yêu hắn. Không có lý do gì để nàng giúp hắn cả. Làm như vậy có thể sẽ khiến Diệp gia xung đột với Nạp Lan gia. Diệp gia bất lợi thì nàng, tiểu thư của Diệp gia cũng gặp bất lợi.
Diệp Dung Nguyệt lắc đầu xua tan đi ý nghĩ lung tung trong đầu. Nàng bắt đầu thi pháp. Bàn tay mềm mại vung ra. Từ trong ống tay áo bay ra bốn tiểu cờ màu trắng, phân biệt cắm vào bốn góc quan tài.
Nàng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Sau đó chỉ tay, bắn ra bốn tia pháp lực vào bốn tiểu cờ. Bốn tiểu cờ nhận được pháp lực, sau đó sáng rực lên.
Từ bốn cây cờ toả ra những luồng quang mang màu trắng, loé lên hợp lại với nhau. Sau đó du nhập vào nắp quan tài.
Bề mặt quan tài vốn bình thường, sau khi bị bạch quang nhập vào, đột nhiên rung động. Tần suất rung động của nắp quan tài càng ngày càng lớn. Cơ hồ muốn lập tức bật ra.
"Phốc". Một âm thanh bị phá vỡ vang lên. Bề mặt quan tài vốn sáng loáng bỗng nhiên hiện lên hào quang màu vàng, hào quang màu vàng rung rung, sau đó nổ nhẹ, tán loạn trong không trung. Toả ra mùi hương thanh mộc nồng đậm.
Hào quang màu vàng sau khi biến mất, không hiểu vì sao mà nắp quan tài cũng theo đó, không một tiếng động hoá thành khói bụi.
Những người trong Nạp Lan gia tộc đứng một bên trợn mắt há mồm. Đã xong?
Pháp trận khiến bọn hắn vò đầu bứt tai, lại bị thiếu nữ này giải quyết vô cùng dễ dàng. Nhất thời, mọi ánh mắt nhìn nàng bỗng biến đổi, có hâm mộ, có ghen tỵ, có kiêng kỵ...
Xem ra, việc bọn hắn có quan hệ tốt với Diệp gia là đúng.
Diệp Dung Nguyệt thu tay lại, động tác tràn đầy khí chất phong vân khinh đạm, mở miệng:
- Vì trận pháp gia cố quan tài bị hủy, nên nắp quan tài bị hủy theo, chư vị thứ lỗi...
Dù lời của nàng rất khách khí, nhưng từ trong ánh mắt, vẫn toát ra một tia cao ngạo.
Trong đầu Nạp Lan Tính và Nạp Lan Đồng đồng thời cùng hiện ra một ý nghĩ. Ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng.
Nạp Lan Viễn Xan rất yêu thương tên nhi tử ngu ngốc kia, điều này rất có khả năng.
Dù bọn hắn đã lục soát thân thể tên tiểu chất này một lượt, nhưng khó đảm bảo không để sót lại thứ gì.
Tu vi Nạp Lan Viễn Xan là Kết Pháp Kỳ, nếu hắn có biện pháp gì có thể lưu lại trên thân Nạp Lan Trấn Thiên mà không để hai tên Trúc Pháp bọn hắn phát hiện cũng không có gì lạ.
Đến lúc quan tài mở ra, nên tìm cách không để Diệp Chính quan sát Nạp Lan Trấn Thiên quá nhiều, tu vi hắn là Kết Pháp Kỳ, có thể sẽ nhìn ra gì đó. Sau đó khéo léo dẫn hắn rời đi.
Đợi khi phụ tử Diệp Chính trở về, một hắn sẽ hảo hảo tra xét Nạp Lan Trấn Thiên một phen.
Nhất là Nạp Lan Tính, đối với chuyện này hắn càng cuồng nhiệt. Tu vi hắn đã là Trúc Pháp Thiên Kỳ, cách viên mãn chỉ có một bước ngắn. Nếu lúc này đoạt được bảo vật gì quý giá hỗ trợ tấn thăng tu vi thì thật tốt.
Hoặc nếu không để hắn có chút cảm ngộ cũng được.
Lâu nay hắn mãi không phá vỡ được bình cảnh. Chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua.
Lúc này Diệp Dung Nguyệt đi tới trước quan tài bắt đầu giải trận pháp. Mọi người trong từ đường đều lui ra xa để tránh ảnh hưởng đến nàng thi pháp.
Diệp Dung Nguyệt lúc này thầm nhớ lại. Bản thân nàng ở thế giới này vậy mà mang tư chất tu hành vô cùng cao: Cửu Pháp Mạch. Lại có thiên phú trận pháp cực mạnh. Là trận pháp sư trẻ tuổi nhất, giỏi nhất trong trấn này.
Diệp Dung Nguyệt không khỏi vui mừng. Cảm giác là một thiên kiêu thật tuyệt. Không như kiếp trước, nàng chỉ là một nữ sinh từ nông thôn nghèo tới thành phố học đại học, luôn phải dựa dẫm vào nam nhân.
Nhưng từ giờ trở đi, Diệp Dung Nguyệt ta, sẽ một mình tạo nên phong vân.
Nàng nhìn vào trong quan tài, biết được người nằm phía trong chỉ là một thiếu niên mang tư chất Tam Pháp Mạch, không khỏi nghi hoặc.
Nạp Lan Trấn Thiên tư chất kém cỏi như thế, không hiểu vì sao chủ nhân cũ của thân thể này lại có thể từ chuyện giả bộ tiếp cận, lại nảy sinh tình cảm thật. Hắn còn ít tuổi hơn nàng.
Dù đối phương tuấn tú đi chăng nữa, không phải bên ngoài cũng có những người khác dung mạo vừa ưa nhìn, tư chất tu vi lại cao sao?
Có lẽ đây chính là tình yêu? Diệp Dung Nguyệt khẽ thở dài, điều này nàng không thể hiểu được. Tại kiếp trước, nếu nàng không giết Mạc Vỹ, tiếp nhận tình yêu của hắn, có lẽ còn có thể...
Lúc này khai mở quan tài. Vốn ban đầu Diệp Dung Nguyệt nghĩ có nên tìm cách cứu Nạp Lan Trấn Thiên khỏi bị giết, đối phương dù sao cũng là người mà chủ nhân cũ của thân thể này yêu.
Nhưng sau đó Diệp Dung Nguyệt liền xua tan ý nghĩ đó đi. Cũng không phải nàng yêu hắn. Không có lý do gì để nàng giúp hắn cả. Làm như vậy có thể sẽ khiến Diệp gia xung đột với Nạp Lan gia. Diệp gia bất lợi thì nàng, tiểu thư của Diệp gia cũng gặp bất lợi.
Diệp Dung Nguyệt lắc đầu xua tan đi ý nghĩ lung tung trong đầu. Nàng bắt đầu thi pháp. Bàn tay mềm mại vung ra. Từ trong ống tay áo bay ra bốn tiểu cờ màu trắng, phân biệt cắm vào bốn góc quan tài.
Nàng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Sau đó chỉ tay, bắn ra bốn tia pháp lực vào bốn tiểu cờ. Bốn tiểu cờ nhận được pháp lực, sau đó sáng rực lên.
Từ bốn cây cờ toả ra những luồng quang mang màu trắng, loé lên hợp lại với nhau. Sau đó du nhập vào nắp quan tài.
Bề mặt quan tài vốn bình thường, sau khi bị bạch quang nhập vào, đột nhiên rung động. Tần suất rung động của nắp quan tài càng ngày càng lớn. Cơ hồ muốn lập tức bật ra.
"Phốc". Một âm thanh bị phá vỡ vang lên. Bề mặt quan tài vốn sáng loáng bỗng nhiên hiện lên hào quang màu vàng, hào quang màu vàng rung rung, sau đó nổ nhẹ, tán loạn trong không trung. Toả ra mùi hương thanh mộc nồng đậm.
Hào quang màu vàng sau khi biến mất, không hiểu vì sao mà nắp quan tài cũng theo đó, không một tiếng động hoá thành khói bụi.
Những người trong Nạp Lan gia tộc đứng một bên trợn mắt há mồm. Đã xong?
Pháp trận khiến bọn hắn vò đầu bứt tai, lại bị thiếu nữ này giải quyết vô cùng dễ dàng. Nhất thời, mọi ánh mắt nhìn nàng bỗng biến đổi, có hâm mộ, có ghen tỵ, có kiêng kỵ...
Xem ra, việc bọn hắn có quan hệ tốt với Diệp gia là đúng.
Diệp Dung Nguyệt thu tay lại, động tác tràn đầy khí chất phong vân khinh đạm, mở miệng:
- Vì trận pháp gia cố quan tài bị hủy, nên nắp quan tài bị hủy theo, chư vị thứ lỗi...
Dù lời của nàng rất khách khí, nhưng từ trong ánh mắt, vẫn toát ra một tia cao ngạo.