Tác gia: U Minh Tôn Sứ
Nạp Lan Trấn Thiên từ trong mộng tỉnh lại. Ngáp ngáp duỗi vai vài cái, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.
Nhìn tiểu hồ ly lông trắng mượt ấm áp đang ôm trong người, Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi cảm thán. Có một tiểu hồ ấm áp ôm ngủ thật tuyệt. Nhất là giữa đông chí lạnh lẽo này.
Nghĩ tới Bạch Cơ không thích ngoại nhân chạm vào cơ thể, Nạp Lan Trấn Thiên quan sát thấy tiểu hồ ly còn đang say giấc. Liền nhanh chóng đặt đối phương xuống quan tài, bản thân thì đi ra ngoài.
Tốt nhất là không nên để đối phương biết đã bị mình ôm ngủ cả một đêm, làm vậy cả hai đều dễ nhìn mặt nhau nói chuyện.
Nạp Lan Trấn Thiên đi ra suối rửa mặt, uống vài ngụm nước. Lúc trở về đã thấy Bạch Cơ tỉnh dậy.
Quan sát thấy biểu hiện đối phương không có gì khác lạ, Nạp Lan Trấn Thiên thầm thở phào một hơi, hẳn là Bạch Cơ chưa biết.
- Ngươi đã tỉnh? Cảm thấy chân như thế nào rồi?
Bạch Cơ đáp:
- Gãy xương, nhưng cảm giác không còn đau. Không lâu lắm sau một ngày có thể lành lại.
Nạp Lan Trấn Thiên kinh ngạc:
- Sau một ngày có thể tự lành lại? Ngươi có pháp thuật gì kỳ diệu như vậy?
Bạch Cơ lắc đầu:
- Không có pháp thuật gì, ta không có tu vi. Đây là do thân thể ta mạnh mẽ, có năng lực tự chữa thương hồi phục.
Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi nghi hoặc:
- Ngươi không phải là hồ ly bình thường?
Bạch Cơ thản nhiên nói.
- Ta vốn dĩ là yêu tộc, không phải dã thú tầm thường.
Không ngờ tiểu bạch hồ này là yêu tộc? Lần đầu nhìn thấy yêu tộc Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi nổi hứng thú, hắn liền hỏi:
- Yêu tộc? Lãnh địa yêu tộc ở đâu? Có những tộc loài gì? Ta chưa bao giờ thấy được yêu tộc.
Bạch Cơ hừ một cái:
- Ngươi không cần phải biết. Đối với ngươi bây giờ biết những thứ này không có ích lợi gì. Ngươi có hứng thú muốn cùng ta làm một giao dịch.
Nghĩ đối phương nói không sai, Nạp Lan Trấn Thiên cũng không để ý, không còn tiếp tục truy hỏi. Có một tiểu hồ luôn ở đây, hắn muốn tìm hiểu lúc nào chẳng được. Hắn đáp:
- Trước tiên ngươi cứ nói rõ giao dịch này là gì đã.
Bạch Cơ nhìn hắn chậm rãi nói:
- Ta sẽ hỗ trợ ngươi tu luyện tới cảnh giới Kết Pháp Kỳ, sau đó ngươi giúp ta làm một chuyện. Yên tâm, chuyện này đối với thực lực ngươi thời điểm đấy sẽ vô cùng dễ dàng.
Nghe Bạch Cơ nói vậy, nội tâm Nạp Lan Trấn Thiên kinh hỉ, có thể tu luyện tới cảnh giới Kết Pháp Kỳ? Đó là điều mơ ước của biết bao pháp sĩ. Có điều, hắn vẫn cố kìm nén vui mừng lại:
- Chậm đã, ngươi có biết tư chất của ta chỉ là Tam Pháp Mạch, tu luyện vô cùng khó khăn. Với lại ngươi không có tu vi, còn không phải yêu tộc am hiểu phương pháp tu luyện của nhân tộc. Sao có thể giúp ta?
Bạch Cơ u uất phản bác:
- Trong quá khứ đến nay có biết bao bậc đại năng có tư chất là Tam Pháp Mạch, cái này ngươi không cần lo. Chuyện ta không có tu vi là do tu vi ta bị mất vì tranh đấu với cường địch. Còn về vấn đề ta là yêu tộc thì có sao, từ trước đến nay vạn đại đạo đều quy về một. Dù nhân yêu tu luyện khác nhau, nhưng tu vi ta vốn dĩ là rất cao, giáo một tên Luyện Pháp như ngươi không có vấn đề gì lớn.
Nạp Lan Trấn Thiên liền nắm được vấn đề trọng yếu:
- Có phải chuyện ngươi muốn ta giúp liên quan tới việc ngươi hồi phục tu vi?
Khẽ thở dài một hơi, Bạch Cơ biết nếu không thể đem sự việc nói tường tận, e rằng tên nam nhân trước mắt sẽ không dễ dàng đồng ý, đành nói:
- Pháp sĩ nhân loại đạt đến tu vi Kết Pháp Kỳ, bản thân hình thành kim đan. Yêu tộc thì gọi là nội đan. Thời điểm trước, địch nhân tung ra một chiêu thức hiểm độc có khả năng phá hủy nội đan của ta, ta vì để bảo toàn, không thể không phóng xuất ra nội đan. Kết cục, nội đan rơi vào lãnh địa của một yêu quái có tu vi Kết Pháp Kỳ. Bản thân ta vì thi triển một bí thuật, không thể không phong ấn hết tu vi vào bên trong nội đan. Trong lúc nguy cấp không kịp giải thuật. Nội đan mất, tu vi mất. Chính vì không còn tu vi nên không thể xông vào động phủ yêu quái kia lấy lại nội đan.
Nạp Lan Trấn Thiên từ trong mộng tỉnh lại. Ngáp ngáp duỗi vai vài cái, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái.
Nhìn tiểu hồ ly lông trắng mượt ấm áp đang ôm trong người, Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi cảm thán. Có một tiểu hồ ấm áp ôm ngủ thật tuyệt. Nhất là giữa đông chí lạnh lẽo này.
Nghĩ tới Bạch Cơ không thích ngoại nhân chạm vào cơ thể, Nạp Lan Trấn Thiên quan sát thấy tiểu hồ ly còn đang say giấc. Liền nhanh chóng đặt đối phương xuống quan tài, bản thân thì đi ra ngoài.
Tốt nhất là không nên để đối phương biết đã bị mình ôm ngủ cả một đêm, làm vậy cả hai đều dễ nhìn mặt nhau nói chuyện.
Nạp Lan Trấn Thiên đi ra suối rửa mặt, uống vài ngụm nước. Lúc trở về đã thấy Bạch Cơ tỉnh dậy.
Quan sát thấy biểu hiện đối phương không có gì khác lạ, Nạp Lan Trấn Thiên thầm thở phào một hơi, hẳn là Bạch Cơ chưa biết.
- Ngươi đã tỉnh? Cảm thấy chân như thế nào rồi?
Bạch Cơ đáp:
- Gãy xương, nhưng cảm giác không còn đau. Không lâu lắm sau một ngày có thể lành lại.
Nạp Lan Trấn Thiên kinh ngạc:
- Sau một ngày có thể tự lành lại? Ngươi có pháp thuật gì kỳ diệu như vậy?
Bạch Cơ lắc đầu:
- Không có pháp thuật gì, ta không có tu vi. Đây là do thân thể ta mạnh mẽ, có năng lực tự chữa thương hồi phục.
Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi nghi hoặc:
- Ngươi không phải là hồ ly bình thường?
Bạch Cơ thản nhiên nói.
- Ta vốn dĩ là yêu tộc, không phải dã thú tầm thường.
Không ngờ tiểu bạch hồ này là yêu tộc? Lần đầu nhìn thấy yêu tộc Nạp Lan Trấn Thiên không khỏi nổi hứng thú, hắn liền hỏi:
- Yêu tộc? Lãnh địa yêu tộc ở đâu? Có những tộc loài gì? Ta chưa bao giờ thấy được yêu tộc.
Bạch Cơ hừ một cái:
- Ngươi không cần phải biết. Đối với ngươi bây giờ biết những thứ này không có ích lợi gì. Ngươi có hứng thú muốn cùng ta làm một giao dịch.
Nghĩ đối phương nói không sai, Nạp Lan Trấn Thiên cũng không để ý, không còn tiếp tục truy hỏi. Có một tiểu hồ luôn ở đây, hắn muốn tìm hiểu lúc nào chẳng được. Hắn đáp:
- Trước tiên ngươi cứ nói rõ giao dịch này là gì đã.
Bạch Cơ nhìn hắn chậm rãi nói:
- Ta sẽ hỗ trợ ngươi tu luyện tới cảnh giới Kết Pháp Kỳ, sau đó ngươi giúp ta làm một chuyện. Yên tâm, chuyện này đối với thực lực ngươi thời điểm đấy sẽ vô cùng dễ dàng.
Nghe Bạch Cơ nói vậy, nội tâm Nạp Lan Trấn Thiên kinh hỉ, có thể tu luyện tới cảnh giới Kết Pháp Kỳ? Đó là điều mơ ước của biết bao pháp sĩ. Có điều, hắn vẫn cố kìm nén vui mừng lại:
- Chậm đã, ngươi có biết tư chất của ta chỉ là Tam Pháp Mạch, tu luyện vô cùng khó khăn. Với lại ngươi không có tu vi, còn không phải yêu tộc am hiểu phương pháp tu luyện của nhân tộc. Sao có thể giúp ta?
Bạch Cơ u uất phản bác:
- Trong quá khứ đến nay có biết bao bậc đại năng có tư chất là Tam Pháp Mạch, cái này ngươi không cần lo. Chuyện ta không có tu vi là do tu vi ta bị mất vì tranh đấu với cường địch. Còn về vấn đề ta là yêu tộc thì có sao, từ trước đến nay vạn đại đạo đều quy về một. Dù nhân yêu tu luyện khác nhau, nhưng tu vi ta vốn dĩ là rất cao, giáo một tên Luyện Pháp như ngươi không có vấn đề gì lớn.
Nạp Lan Trấn Thiên liền nắm được vấn đề trọng yếu:
- Có phải chuyện ngươi muốn ta giúp liên quan tới việc ngươi hồi phục tu vi?
Khẽ thở dài một hơi, Bạch Cơ biết nếu không thể đem sự việc nói tường tận, e rằng tên nam nhân trước mắt sẽ không dễ dàng đồng ý, đành nói:
- Pháp sĩ nhân loại đạt đến tu vi Kết Pháp Kỳ, bản thân hình thành kim đan. Yêu tộc thì gọi là nội đan. Thời điểm trước, địch nhân tung ra một chiêu thức hiểm độc có khả năng phá hủy nội đan của ta, ta vì để bảo toàn, không thể không phóng xuất ra nội đan. Kết cục, nội đan rơi vào lãnh địa của một yêu quái có tu vi Kết Pháp Kỳ. Bản thân ta vì thi triển một bí thuật, không thể không phong ấn hết tu vi vào bên trong nội đan. Trong lúc nguy cấp không kịp giải thuật. Nội đan mất, tu vi mất. Chính vì không còn tu vi nên không thể xông vào động phủ yêu quái kia lấy lại nội đan.