Tác gia: U Minh Tôn Sứ
...
Nạp Lan Trấn Thiên đưa toàn bộ năng lượng trong cơ thể trở về đan điền. Ngày hôm nay, dựa theo khẩu quyết tầng đầu tiên của Giáp Kim Công, hắn đã bước đầu có thể hấp thụ thiên địa linh khí, chuyển hoá thành pháp lực.
Nhưng tốc độ tu luyện của hắn chậm kinh người. Hắn phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tu luyện ra một tia pháp lực nhỏ bé. Có điều, như vậy cũng có nghĩa hắn đã chính thức bước vào con đường tu tiên, trở thành một pháp sĩ Luyện Pháp Sơ Kỳ.
Sau khi vận hành tu luyện bảy chu thiên tuần hoàn, hắn không thể không dừng lại. Đây đã là cực hạn của hắn. Nếu tiếp tục, có khả năng kinh mạch sẽ không chịu đựng nổi, vỡ nát rách ra.
Điều khác biệt là, sau khi bước vào cảnh giới Luyện Pháp Sơ Kỳ, tinh thần của hắn tựa hồ linh hoạt, mạnh hơn trước chút ít.
Nạp Lan Trấn Thiên đi ra khỏi hầm mộ nhìn ra bên ngoài trời thì sửng sốt kinh ngạc, vậy mà trời đã tối rồi. Hắn mải chìm trong tu luyện, không chú ý thời gian bên ngoài.
Nạp Lan Trấn Thiên chợt cảm thấy có chút khác lạ. Hắn dường như đã bước lên một cung đường mới, nhìn thấy một cánh cửa mới mở ra.
Cái đêm hắn đi trộm gà bị lão nhân võ giả kia đánh trúng một chưởng, nhưng dường như lão khinh thường hắn, ra tay không nặng nên chỉ bị ngoại thương nhẹ. Bây giờ đã trở thành pháp sĩ, thân thể chuyển biến tốt hơn một điểm, nên chút thương thế đó không còn đáng lo ngại.
Chợt Nạp Lan Trấn Thiên không quay đầu mà lên tiếng:
- Ngươi tới dẫn ta đi trộm thức ăn à?
Trên một cây đại thụ phía sau hắn không xa, một bóng trắng từ trên một chạc cây nhảy sang đại thụ trước mặt Nạp Lan Trấn Thiên, thân hình uyển chuyển linh hoạt, một âm thanh kinh ngạc của thiếu nữ vang lên:
- Ngươi đã trở thành pháp sĩ rồi?
Nạp Lan Trấn Thiên nhìn hồ ly Bạch Cơ mỉm cười gật đầu. Hắn đã trở thành pháp sĩ, dù chỉ có tu vi Luyện Pháp Sơ Kỳ, nhưng hắn đã có thể toả ra ý niệm thần thức cảm ứng dị động trong khoảng ba trượng xung quanh.
Bạch Cơ nhìn hắn hỏi:
- Cớ sao bây giờ ngươi mới trở thành pháp sĩ, nếu ngươi có pháp căn, sao không tu luyện từ trước?
Nạp Lan Trấn Thiên uyển chuyển đáp:
- Vì ta bị kẻ địch hại mất hết tu vi nha. Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng đi trộm gà thôi, ta đã đói quá rồi.
Bạch Cơ thấy hắn không muốn nói tiếp chuyện buồn, nên không tiếp tục hỏi. Đề nghị:
- Ngươi đã đã là pháp sĩ, thực lực tăng lên, vậy hôm nay chúng ta không đi trộm gà nữa, ngươi có muốn ăn thứ khác?
Thấy thú vị, Nạp Lan Trấn Thiên hỏi:
- Ăn thứ gì?
- Kẹo hồ lô!
Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người:
- Kẹo hồ lô?
Bạch Cơ gật đầu:
- Đúng, chính là kẹo hồ lô.
Nạp Lan Trấn Thiên không nhịn được hỏi:
- Ngươi là hồ ly, sao lại thích ăn kẹo hồ lô? Với lại, ăn kẹo hồ lô có thể no sao?
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Hồ ly không được thích ăn kẹo hồ lô a? Ăn kẹo hồ lô tất nhiên có thể no.
Nạp Lan Trấn Thiên có chút câm nín. Đúng vậy, chẳng lẽ hồ ly không được ăn kẹo hồ lô? Mặt khác, Bạch Cơ thân là hồ ly, dạ dày nhỏ hơn hắn, có thể no là chuyện dễ hiểu.
Một người một hồ lẩn khuất trong màn đêm, tiến vào khu vực phàm nhân của trấn Thanh Sơn. Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Cơ, bọn hắn tiến đến một thương hội lớn.
Ẩn nấp trong một ngõ hẻm nhỏ đối diện thương hội, Nạp Lan Trấn Thiên nghi hoặc:
- Muốn ăn kẹo hồ lô, nhất thiết phải đến nơi này?
Bạch Cơ giải thích:
- Kẹo hồ lô của thương hội này là ngon nhất. Nổi tiếng cả trấn Thanh Sơn. Trước đây ta chỉ được nếm thử một lần, nhưng về sau không được nữa. Hộ vệ của thương hội này quá đông và hung hãn, ta khó mà lẻn vào.
...
Nạp Lan Trấn Thiên đưa toàn bộ năng lượng trong cơ thể trở về đan điền. Ngày hôm nay, dựa theo khẩu quyết tầng đầu tiên của Giáp Kim Công, hắn đã bước đầu có thể hấp thụ thiên địa linh khí, chuyển hoá thành pháp lực.
Nhưng tốc độ tu luyện của hắn chậm kinh người. Hắn phải mất rất nhiều sức lực mới có thể tu luyện ra một tia pháp lực nhỏ bé. Có điều, như vậy cũng có nghĩa hắn đã chính thức bước vào con đường tu tiên, trở thành một pháp sĩ Luyện Pháp Sơ Kỳ.
Sau khi vận hành tu luyện bảy chu thiên tuần hoàn, hắn không thể không dừng lại. Đây đã là cực hạn của hắn. Nếu tiếp tục, có khả năng kinh mạch sẽ không chịu đựng nổi, vỡ nát rách ra.
Điều khác biệt là, sau khi bước vào cảnh giới Luyện Pháp Sơ Kỳ, tinh thần của hắn tựa hồ linh hoạt, mạnh hơn trước chút ít.
Nạp Lan Trấn Thiên đi ra khỏi hầm mộ nhìn ra bên ngoài trời thì sửng sốt kinh ngạc, vậy mà trời đã tối rồi. Hắn mải chìm trong tu luyện, không chú ý thời gian bên ngoài.
Nạp Lan Trấn Thiên chợt cảm thấy có chút khác lạ. Hắn dường như đã bước lên một cung đường mới, nhìn thấy một cánh cửa mới mở ra.
Cái đêm hắn đi trộm gà bị lão nhân võ giả kia đánh trúng một chưởng, nhưng dường như lão khinh thường hắn, ra tay không nặng nên chỉ bị ngoại thương nhẹ. Bây giờ đã trở thành pháp sĩ, thân thể chuyển biến tốt hơn một điểm, nên chút thương thế đó không còn đáng lo ngại.
Chợt Nạp Lan Trấn Thiên không quay đầu mà lên tiếng:
- Ngươi tới dẫn ta đi trộm thức ăn à?
Trên một cây đại thụ phía sau hắn không xa, một bóng trắng từ trên một chạc cây nhảy sang đại thụ trước mặt Nạp Lan Trấn Thiên, thân hình uyển chuyển linh hoạt, một âm thanh kinh ngạc của thiếu nữ vang lên:
- Ngươi đã trở thành pháp sĩ rồi?
Nạp Lan Trấn Thiên nhìn hồ ly Bạch Cơ mỉm cười gật đầu. Hắn đã trở thành pháp sĩ, dù chỉ có tu vi Luyện Pháp Sơ Kỳ, nhưng hắn đã có thể toả ra ý niệm thần thức cảm ứng dị động trong khoảng ba trượng xung quanh.
Bạch Cơ nhìn hắn hỏi:
- Cớ sao bây giờ ngươi mới trở thành pháp sĩ, nếu ngươi có pháp căn, sao không tu luyện từ trước?
Nạp Lan Trấn Thiên uyển chuyển đáp:
- Vì ta bị kẻ địch hại mất hết tu vi nha. Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng đi trộm gà thôi, ta đã đói quá rồi.
Bạch Cơ thấy hắn không muốn nói tiếp chuyện buồn, nên không tiếp tục hỏi. Đề nghị:
- Ngươi đã đã là pháp sĩ, thực lực tăng lên, vậy hôm nay chúng ta không đi trộm gà nữa, ngươi có muốn ăn thứ khác?
Thấy thú vị, Nạp Lan Trấn Thiên hỏi:
- Ăn thứ gì?
- Kẹo hồ lô!
Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người:
- Kẹo hồ lô?
Bạch Cơ gật đầu:
- Đúng, chính là kẹo hồ lô.
Nạp Lan Trấn Thiên không nhịn được hỏi:
- Ngươi là hồ ly, sao lại thích ăn kẹo hồ lô? Với lại, ăn kẹo hồ lô có thể no sao?
Bạch Cơ ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Hồ ly không được thích ăn kẹo hồ lô a? Ăn kẹo hồ lô tất nhiên có thể no.
Nạp Lan Trấn Thiên có chút câm nín. Đúng vậy, chẳng lẽ hồ ly không được ăn kẹo hồ lô? Mặt khác, Bạch Cơ thân là hồ ly, dạ dày nhỏ hơn hắn, có thể no là chuyện dễ hiểu.
Một người một hồ lẩn khuất trong màn đêm, tiến vào khu vực phàm nhân của trấn Thanh Sơn. Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Cơ, bọn hắn tiến đến một thương hội lớn.
Ẩn nấp trong một ngõ hẻm nhỏ đối diện thương hội, Nạp Lan Trấn Thiên nghi hoặc:
- Muốn ăn kẹo hồ lô, nhất thiết phải đến nơi này?
Bạch Cơ giải thích:
- Kẹo hồ lô của thương hội này là ngon nhất. Nổi tiếng cả trấn Thanh Sơn. Trước đây ta chỉ được nếm thử một lần, nhưng về sau không được nữa. Hộ vệ của thương hội này quá đông và hung hãn, ta khó mà lẻn vào.