Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 390

Sao huynh không nằm mơ đi cho nhanh? Trời vừa sẩm tối là huynh liền nói đến chuyện này. Triệu Khương Lan vừa nghe vậy liền đỏ mặt rồi hung hăng cắn vành tai của hắn. “Không biết xấu hổ!”.

Nàng nhận ra rằng từ sau khi Mộ Dung Bắc Uyên nói rõ lòng thì huynh ấy càng ngày càng không biết xấu hổ.

Hai người quấn quýt bên nhau một hồi, Triệu Khương Lan vừa mới bị hắn dây dưa mà gật đầu đồng ý.

Ai ngờ Sơn Vương phủ lại bỗng cho người đến mời, nói rằng Sơn Vương điện hạ nghỉ trưa gặp ác mộng đến giờ mới tỉnh lại.

Triệu Khương Lan liền đứng dậy, nàng nào còn để ý được đến chuyện phong nguyệt với Mộ Dung Bắc Uyên mà chỉ vội vàng theo thị vệ đến Sơn Vương phủ.

Mộ Dung Bắc Uyên không tình nguyện để nàng muốn như vậy rồi còn một mình đến phủ đệ của huynh trưởng nên hắn cũng không quan tâm đến việc lưng mình còn đau mà nhất định phải đi theo.

Hai người ngồi trong xe ngựa đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi.

Gần đây trong Kinh thành xảy ra án mạng hay đại sự gì sao, sao Tử Sát của Mộ Dung Bắc Hải lại xuất hiện trở lại? Sau khi đến Sơn Vương phủ, sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải quả nhiên là đã tái nhợt đi nhiều.

Hắn vừa tỉnh lại từ trong mộng cảnh dài nên vẫn còn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại, vẻ mặt lúc này cũng có chút ngẩn ngơ.

Triệu Khương Lan bắt mạch cho hắn rồi vội hỏi: “Có phải là huynh cảm thấy rất không thoải mái hay không?”

Mộ Dung Bắc Hải áy náy cười cười: “Xin lỗi Khương Lan, trời đã tối rồi còn để muội với lão Tứ phải chạy đến đây một chuyến là ta không phải phép rồi.”

Mộ Dung Bắc Uyên xua tay: “Người một nhà không cần phải khách sáo như vậy. Huynh đã mơ thấy chuyện gì?” “Huynh mơ thấy một nam nhân không nhìn rõ mặt, nhưng huynh vẫn còn nhớ mang máng những lời mà y đã nói có liên quan đến chuyện khoa cử, dường như là nói đến thư viện cùng khoa cử gì đó.”

Triệu Khương Lan không ngờ rằng mới chiều nay nàng với Mộ Dung Bắc Tô vừa nói đến chuyện khoa cử thì Tử Sát thứ ba của Mộ Dung Bắc Hải đã đến rồi.

Cho nên, quả nhiên là giống với những gì bọn họ đã phỏng đoán trước đây. Chỉ cần có người liên quan đến Tử Sát xuất hiện thì mộng cảnh liền sẽ xuất hiện. Song, đây cũng là chuyện tốt cho Mộ Dung Bắc Hải. Mỗi lần đột phá được một Tử Sát thì cơ thể hắn sẽ càng khỏe hơn chút. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa là hắn đã có thể đứng dậy được rồi.

“Tam ca, huynh mau nhớ lại lại xem, người trong mộng cảnh ngoài nói đến chuyện thư viện cùng khoa cử, còn nhắc đến thứ gì khác không?”

Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Dường như còn nhắc đến một câu thơ.”

Hắn nghĩ một hồi rồi mới cầm bút viết lại: “Hồng Hộc thiên lý viễn, lăng không vọng cửu châu”.

Mộ Dung Bắc Uyên nhỏ giọng nhẩm lại một lần rồi không nhịn được nói: “Nếu câu thơ này là người đó viết ra thì chắc hẳn y là người có tham vọng rất lớn. giờ lại là một đợt khoa cử mới, lập xuân này là thi hội rồi, nam nhân trong mộng cảnh của Tam ca có phải là có liên quan đến sĩ tử vào Kinh lần này hay không?”

Triệu Khương Lan cũng khá tán thành: “Muội cảm thấy chuyện cần làm lúc này chính là đợi đến khi Tam ca mơ thấy y lần nữa có thể có thêm nhiều tin tức chi tiết hơn để chúng ta có thêm manh mối điều tra”

Mộ Dung Bắc Hải nhận lời. Bởi đã quá muộn nên cũng không thể để bọn họ nản lại, liền vội vàng kêu bọn họ trở về.

Hồng Mai nghe tin Triệu Khương Lan đến cũng không nhịn được qua tiễn chân bọn họ.

Nàng ấy mặc lên người xiêm y của nữ quản sự nội viện trong giỏi giang hơn không ít.

Nàng ấy vừa thấy Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Uyên liền hành lễ. “Nô tỳ bái kiến Thần vương điện hạ cùng vương phi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK