Chương 35
Khê Lạc giật nảy mình, ghét bỏ xua tay: “Tiểu ăn mày từ đầu đến, dám đụng vào vương phi, người không muốn sống sao!” “Ta, ta không muốn va chạm vương phi
Tiểu ăn mày ủy khuất nhìn Thẩm Hi Nguyệt: “Phu nhân, ngài không biết ta sao, hôm trước ngài cho bạc ta trong đêm mà, mẫu thân ta thêu một hầu bao muốn tặng ngài”
Hằn run rẩy móc ra từ trong ngực một các hầu bao, mong đợi nhìn nàng, bởi vì không cẩn thận, đụng phải váy Thẩm Hi Nguyệt, Thẩm Hi Nguyệt lui về phía sau. “Tay bẩn, đừng đụng ta!”
Khê Lạc đoạt lấy hầu bao trong tay bản giảm lên: “Vương phi chúng ta vô cùng tôn quý, sao lại biết đồ tiện nhân này, còn cả đồ và đề tiền này. Đừng mưu toan làm thân với nương nương, ngươi không nên tới gần!”
Tiểu ăn mày mờ mịt nhìn nàng, dường như không hiểu vì sao người trước mặt lại hoàn toàn không giống, chẳng lẽ hắn nhận nhầm người?
Thẩm Hi Nguyệt mất kiên nhẫn, lại còn mang một bụng tức giận không có chỗ phát tiết. Nàng không kiên nhẫn nâng rèm cửa lên rồi phân phó thủ hạ “Người đầu, có tên ăn mày bẩn thỉu làm bẩn quần áo của bồn cung. Nhanh chóng xử lý cho ta.”
Nàng không phải người kia l
Tiểu ăn mày thấy rõ mặt mới xác nhận mình làm người, thật kỳ quái, hãn có trộm theo xe ngựa thấy xe ngựa vào Vương phủ. Còn chưa biết chuyện gì thị vệ giữ cửa xông tới, đánh hàng một trận.
Hài tử còn nhỏ vì thiếu dinh dưỡng nên thấp bé, thân thể vô cùng yếu chưa từng chịu qua trận đòn roi nào. ôm thân thể khóc nấc, muốn giải thích: “Ta nhận nhâm…. đừng
Trong khi đó hộ vệ khó xử nhìn Thẩm Hi Nguyệt, nhưng vẻ mặt nàng ta không thay Khê Lạc không vui cau phục nương nương mới vừa may xong, vô cùng quý giá.
Bọn họ tiếp tục động thủ
Triệu Khương Lan sau khi tỉnh lại thì ra ngoài đi dạo, vừa đến gần cửa lại nghe âm ĩ. Nàng mang theo Hồng Mai bước nhân ra: “Chuyện gì ồn ào the?”
Thẩm Hi Nguyệt vừa thấy nàng thì lập tức thay đổi thái độ, yếu đuổi mở miệng: phi, bọn hạ nhân đang giáo huấn tên ăn mày. Hi Nguyệt muốn ra ngoài, đột nhiên chạy tới muốn tổn thương ta, làm ta sợ.
Triệu Khương Lan khôn tin, ăn mày sao làm tổn thương nàng
Nàng trầm giọng phân phó: “Dừng tay cho bản cung ta?
Bọn hạ nhân ra bên cạnh, Triệu Khương Lan đi tới, cảm giác tử năm trên đất vô cùng quen mắt.
Trong lòng căng thẳng, xổm xuống nhìn rõ mặt
Đứa nhỏ nghĩ ai đó muốn đánh tiếp, ôm đầu thút thít: “Ta sai rồi, đừng đánh, đau ta ra, ta nhìn chút.”
Tên ăn mày nghe được âm thanh quen thuộc, chậm rãi buông tay quay đầu, nhìn Triệu Khương Lan nở nụ cười: “Phu ta tới tìm
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt căng thẳng, chuyền gì vậy, thì ra tên ăn mày này muốn tìm Triệu Khương Lan?
Đương nhiên Triệu Khương Lan nhớ rõ hàn, nhing thấy khuôn mặt toàn máu, mắt liên ẩm ướt. “Ngươi, ngươi làm sao tìm được đến đây?” “Hôm qua nhận được đại ân của phu nhân, ta không nhịn được mà chạy theo xe ngựa, thấy ngài vào Tử vương phủ.
Hải tử áy náy cúi thấp đầu “Mẹ ta nghe ta kể muốn cảm tạ lòng tốt của phu nhân, cố ý làm túi thơm muốn đưa cho ngầu, nhưng ta ngu ngốc, nhận nhân người đem túi đưa cho Trac phi nương nương, bây giờ túi thơm cũng bị bắn
Hàn nhịn nước mắt nhìn túi thơm đã bị biến dạng, nước mắt lại rơi, Triệu Khương Lan nhìn thấy trong lòng lại co rút.
Nàng thuận mắt nhìn sang, Khê Lạc chột dạ muốn đem túi thâm giấu đi, nhưng bị Triệu Khương Lan đoạt được.
Triệu Khương Lan tỉ mỉ nhìn, chậm rãi nằm chặt tay.