Chương 346
Triệu Khương Lan “Ừm” một tiếng: “Vậy thiếp đi cùng ngài”
Hai người cùng nhau đi tìm Mộ Dung Bắc Hải, quả nhiên những người hầu trong sân của hắn. đang đi tới đi lui, thu dọn không ít bọc hành lý ra.
“Tam ca, trước khi đi huynh mới định nói với bọn muội, hay là trực tiếp rời đi mà không lời từ biệt?”
Mộ Dung Bắc Hải than thở một tiếng: “Muội sống ở đây rất tốt mà, tại sao lại muốn đi, bởi vì những người hầu trong phủ lạnh nhạt với muội?”
“Tất nhiên là không phải. Ở trong phủ của huynh, muội hoàn toàn được tôn trọng, mọi thứ đều vô cùng chu đáo. Nhưng ở đó mãi không phải là giải pháp lâu dài, bệnh của muội, hay có thể nói là sát của muội cần phải có cơ duyên, nếu như những người còn lại liên quan đến Tử Sát không xuất hiện, chân của muội có thể sẽ không hồi phục trong một thời gian dài. Chẳng lẽ cứ ở trong phủ huynh cả đời sao?”
Trong lòng Triệu Khương Lan không muốn từ bỏ, nàng không nhịn được nói: “Nhưng có muội ở đây, muội có thể châm cứu bắt mạch cho huynh bất cứ lúc nào, còn hơn là không làm gì cả.”
Mộ Dung Bắc Hải sâu sắc nhìn nàng một cái: “Đừng lo, nếu huynh bắt đầu nằm mơ, nghĩa là có manh mối của người liên quan đến Tử Sát, huynh sẽ nói với bọn muội đầu tiên. Sau này vẫn thường xuyên làm phiền bọn muội, huynh sẽ không từ bỏ”.
Khả năng tập trung của hắn là có hạn, với cả vào thời điểm này, rời đi là tốt nhất.
Nếu như lại chậm trễ, lún càng sâu, ngay cả hắn cũng không biết mình có thể kiềm chế được bản thân hay không.
Hắn nở một nụ cười nhạt: “Bắc Uyên, Khương Lan, chúng ta đều hiểu rằng đây không phải là ly biệt, vì vậy không cần phải buồn”
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn muốn giữ người ở lại, nhưng Triệu Khương Lan nhìn ra được quyết tâm muốn rời đi của Mộ Dung Bắc Hải.
Nàng hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhìn hắn: “Muội hiểu Tam ca mà, chúng ta sẽ không ngăn cản huynh nữa. Nhưng huynh đừng quên, ngựa của Triệu Minh cưỡi tốt lắm, từ Thần Vương phủ đến Sơn Vương phủ nhanh lắm, vì vậy nếu có bất cứ chuyện gì thì phải nói với bạn muội”
“Tất nhiên rồi”
“Còn nữa, người trong phủ huynh cũng phải hết sức thận trọng, hãy thường xuyên để những người am hiểu dược lý giám sát thức ăn hàng ngày. Muội sợ huynh có hy vọng hồi phục rồi sẽ khiến một số thành phần gây hại đứng ngồi không yên”
Mộ Dung Bắc Hải đanh mặt lại: “Huynh biết rồi.”
Đã có người làm hại hắn lần thứ nhất, thì cũng sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.
“Bắc Uyên, bây giờ đệ đối xử rất tốt với Khương Lan, huynh rất yên tâm. Huynh mong rằng sau này, đệ luôn luôn nhớ rằng phải đối xử tốt với thê tử của mình. Mong rằng hai vợ chồng như hai mà một, giúp đỡ lẫn nhau”
Mộ Dung Bắc Uyên “Ừm” một tiếng: “Đệ hiểu rồi”
Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Hải sắp thu dọn xong rồi, sau khi nói lời từ biệt, hắn lên xe ngựa rời đi.
Trước khi đi, một số người đã thảo luận về việc Hồng Mai sẽ đi đâu.
Tuy rằng phụ hoàng sẽ không coi trọng nha hoàn hay thê thiếp, nhưng Mộ Dung Bắc Hải đã lên tiếng cứu nguy nàng ấy.
Vì vậy để tránh có người làm ầm ĩ lên, Hồng Mai nên đi theo Mộ Dung Bắc Hải đến Sơn Vương phủ.
“Huynh vẫn chưa cho Hồng Mai biết, nhưng đừng lo, khi nàng ấy thu dọn ổn thoả, huynh sẽ thu xếp một người chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của nàng ấy. Sẽ không có nữ nhân nào trong phủ của huynh làm khó nàng ấy. Sau một khoảng thời gian, huynh sẽ cho người tiễn nàng ấy đi, thu xếp ổn thoả một cuộc hôn nhân, nhất định sẽ không để nàng ấy chịu uỷ khuất”
Triệu Khương Lan lại cúi đầu: “Cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của Tam ca”
“Giữa huynh và muội không cần phải nói lời cảm ơn”
Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đứng ở cổng nhìn hắn đi xa, hai người đều có chút bối rối.
Một làn sương mờ hiện lên trong mắt của Triệu Khương Lan, nàng lại nén nó xuống.
“Thật ra vương phi không nỡ để Tam ca đi nhỉ?” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nàng mím môi dưới: “Cho tới nay, Tam ca luôn là huynh trưởng tốt trong lòng thiếp. Từ nhỏ, thiếp đã rất muốn có ca ca”