Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 315

Nhìn thấy mọi người xung quanh im lặng, Triệu Khương Lan ra vẻ khó hiểu mà thở dài một tiếng.

“Tại sao tất cả mọi người đều không nói gì vậy?”

Lâm Gia Uyển nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Quả nhiên Thần Vương phi rất lợi hại, thần phụ cảm thấy tự ti. Nếu không thì hôm nay chúng ta dùng tờ giấy đỏ có chữ viết tay của Vương phi để cầu phúc đi.”

Triệu Khương Lan xua tay: “Điều này không thể được. Nếu chuyện này được truyền ra thì không phải người ngoài sẽ nói rằng thư pháp của Liên phu nhân khó coi ư? Và như thế sẽ hủy hoại danh tiếng của ngươi nữa”

Trong lòng Lâm Gia Uyển đang mắng nàng thành cặn bã.

Rõ ràng cách làm hiện tại của Triệu Khương Lan đã làm mất hết danh dự của nàng ta rồi. Được lắm.

“Hay là thế này đi, Liên phu nhân hãy dựa vào chữ viết của bổn cung để luyện thêm vài lần nữa, cuối cùng chắc chắn sẽ luyện ra được một chút lực. Bổn cung tin tưởng ngươi, ngươi mau bắt đầu đi”

Nói xong, nàng còn chu đáo chuẩn bị một tờ giấy mới cho Lâm Gia Uyển.

Mặc dù hoa trà yến hàng năm chỉ là một buổi tụ hội có quy mô nhỏ, nhưng nó vẫn nổi tiếng và được nhiều người ở kinh thành biết đến.

Rất nhiều người đang âm thầm chú ý đến những gì đang xảy ra.

Đương nhiên, Lâm Gia Uyển muốn dùng kiểu chữ viết của chính mình, nếu không chuyện này mà truyền ra thì nàng ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng tại sao Triệu Khương Lan lại muốn nàng ta luyện thư pháp ở chỗ này chứ? Lại còn dựa vào chữ viết của nàng để luyện nữa chứ. Hai chuyện này đều thật sự rất xấu hổ.

Trước ánh mắt của mọi người, Lâm Gia Uyển vất vả mà cầm bút lên lần nữa. Nàng ta giống như đang cầm một thanh sắt nặng nghìn cân vậy.

Triệu Khương Lan đứng ở bên cạnh nàng ta và chỉ dẫn: “Chao ôi, chữ này viết không tốt rồi.”

“Lần này đầu bút uốn cong quá rồi.”

“Lần thứ hai này lại hạ bút vội vàng quá, thật là xấu”

Trong mắt Lâm Gia Uyển hiện lên sự oán hận, gần như muốn chết vì xấu hổ và tức giận.

“Vương phi, thần phụ thật sự rất kém so với ngài. Nếu không ngài viết lại một lần nữa để dạy ta đi.”

Triệu Khương Lan xoa nhẹ cổ tay: “Nhưng mà ta mệt mỏi quá. Hay là như vậy đi, ta sẽ để nha. hoàn của ta viết lại một lần, rồi người học với nàng ta”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều ồ lên.

Sở Sở khẩn trường mà nuốt nước miếng.

Mặc dù Triệu Khương Lan thường sẽ trực tiếp chỉ dạy cho bọn họ khi không có việc gì làm ở quý phủ.

Cho nên để cho bọn họ viết chữ là không thành vấn đề.

Nhưng trong trường hợp này, bọn họ không có tư cách để đi lên viết chữ.

Triệu Khương Lan như không nhìn thấy ánh mắt xung quanh: “Nha hoàn này của bổn cung rất có tài, có thể viết được chữ giống đến tám, chín phần chữ viết của bổn cung. Mọi người thấy có vấn đề gì không?”

Ý là chữ viết của Lâm Gia Uyển còn không bằng cả hạ nhân của Thần Vương phi.

Mức độ mất mặt này còn cao hơn cả việc thua Triệu Khương Lan.

Lập tức có người lên tiếng nói giúp Lâm Gia Uyển: “Thần Vương phi, vừa rồi không phải Liên. phu nhân chỉ là nói vài câu thôi sao? Sao ngài lại gây sự với nàng ta như vậy chứ?”

Triệu Khương Lan nhìn sang người vừa lên tiếng: “Bổn cung đang gây sự với nàng ta ư? Bởi vì nghe thấy tiên phu nhân nói đây là để cầu phúc cho Thịnh Khang nên bổn cung mới suy nghĩ cẩn thận. Vì là cầu phúc và có liên quan đến vận mệnh quốc gia nên không thể làm qua loa cho Xong được. Ý của phu nhân này có phải là chỉ cần chữ viết tùy tiện gì cũng được đúng không? Ở trong mắt người, vận mệnh của vương triều Thịnh Khang chúng ta là một trò đùa sao?”

Người bị nói cho như vậy đột nhiên ngượng ngùng: “Vương phi dạy bảo đúng”

Lâm Gia Uyển tức giận đặt bút xuống, kiên quyết muốn dán tờ giấy đỏ mà Triệu Khương Lan vừa viết lên trên cửa.

“Vương phi, ta cảm thấy tự ti không bằng ngài nên chúng ta dùng chữ viết của ngài đi”

Lúc này, Triệu Khương Lan nhún vai, có chút thất vọng mà nhìn nàng ta một cái.

“Nếu Liên phu nhân kiên trì như thế thì cứ làm như vậy đi.”

Nhị công chúa kéo nàng đến bên cạnh và nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có thù oán gì với Lâm Gia Uyển sao?”

“Ta rất ghét nàng ta. Nàng ta luôn thích giả bộ đáng thương rồi bắt nạt người khác. Không phải là nàng ta rất sĩ diện sao? Ta muốn để cho nàng ta mất hết thể diện”

Thật ra Nhị công chúa cũng rất không thích Lâm Gia Uyển.

Nàng là cái thứ gì mà trước đây dám làm trái ý của hoàng gia chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK