Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101

Mộ Dung Bắc Quý dốc sức giữ chặt ly rượu, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, hắn sợ sự thù hận và kinh ngạc trong mắt rõ ràng quá sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Dĩ nhiên hắn biết nha hoàn này tới đây là vì lý do gì, trước đó lúc bọn họ khảy đàn, chính hắn lén đưa cho thuộc hạ tờ giấy muốn Thẩm Hi Nguyệt tìm cách vờn Mộ Dung Bắc Uyên.

Hành động này đầu tiên là để thăm dò, thăm dò Mộ Dung Bắc Uyên vì Triệu Khương Lan sẽ làm được tới mức nào.

Thứ hai là ngày hôm nay, hành vi của Mộ Dung Bắc Uyên khiến Triệu Đường tương đối hài lòng, hắn không thể không làm gì đó để bêu rếu người kia, theo đó nhắc nhở vị nhạc phụ này của mình, nữ nhân mà Mộ Dung Bắc Uyên thật sự để tâm tới chính là Trắc phi chứ không phải là Triệu Khương Lan.

Nhưng mà tại sao

Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể giữ được bình tĩnh ngồi yên bất động, lẽ nào độc tình hết tác dụng rồi sao?

Tuyệt đối không thể, hắn biết rất rõ tác dụng của độc tình.

Mộ Dung Bắc Uyên kia rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, Mộ

Dung Bắc Quý say sưa nghĩ ngợi, trong lòng chợt dấy lên một đợt suy nghĩ khác. Theo tin báo, hắn biết được Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đã viên phòng rồi, có phải bởi vì nguyên nhân này nên người kia mới coi trọng Triệu Khương Lan hơn một chút không.

Dù sao Thẩm Hi Nguyệt chưa từng trao thân cho hắn, vì thế nên Triệu Khương Lan chính là nữ nhân đầu tiên của Mộ Dung Bắc Uyên.

Nhất định là như vậy!

Mộ Dung Bắc Quỷ càng nghĩ càng chắc chắn suy nghĩ của mình, có đôi lúc lòng của nam nhân hướng về ai không quan trọng, quan trọng chính là nếm trải được tư vị khoái lạc dễ dàng bị nghiện đó, có một lần thi sẽ muốn có lần thứ hai.

Tuy nhiên tên nam nhân tới lui chơi bời ở các lầu xanh không phải là không yêu thương phu nhân nhà mình, nhưng cái bọn họ khao khát chính là cơ thể nuột nà của nữ nhân.

Tình và dục xưa nay đều là hai chuyện khác nhau.

Mộ Dung Bắc Quý nghĩ tới đó, trong lòng dấy lên một suy nghĩ văn vẹo. Suy nghĩ này có lẽ là đã làm cho hãn cảm thấy khó khăn, khiến cho vẻ mặt của hắn cũng trở nên hơi dữ tợn.

Mãi cho tới khi yến hội kết thúc, Mộ Dung Bắc Quý đã đưa ra một quyết định.

Ra khỏi Triệu phủ, bước chân của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu

Khương Lan rời đi cũng nhanh hơn không ít.

Nhìn chung, việc Mộ Dung Bắc Uyên ở chỗ Triệu gia vẫn hoàn toàn giữ thể diện cho nàng là thật, nhưng sự quan tâm mà hãn dành cho Thẩm Hi Nguyệt cũng không phải giả.

Vì thế, vừa mới trở về Vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên đã tới tháng Lạc Hương Các

Triệu Khương Lan nghĩ ngợi một chút, sau đó vẫn đi theo

Ngày nào Mộ Dung Bắc Uyên còn trúng độc tình thì ngày đó Thẩm

Hi Nguyệt không thể xảy ra chuyện gì được.

Hai người một trước một sau tiến vào, lập tức nhìn thấy Thẩm Hi Nguyệt nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tụy.

Dáng vẻ kia của nàng ta không hề giống đang giả dạng, sắc mặt tái nhợt gầy yếu, môi cũng cực kỳ khô khốc, cả người hoàn toàn mất đi sức sống. “Hi Nguyệt, Mộ Dung Bắc Uyên gọi nàng ta một tiếng.

Thẩm Hi Nguyệt ngọ nguậy ngồi dậy, đôi mắt đẫm lệ: “Hôm nay nha hoàn trong viện làm trái phép tắc đi tìm Vương gia, thân thiếp biết được đã trừng phạt nàng ta rồi. Quấy rầy niềm vui của

Vương gia và Vương phi, thân thiếp có tôi.”

Mộ Dung Bắc Uyên an ủi vỗ vỗ tay của nàng ta, quay đầu nhìn Giang Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có lẽ là Trắc phi ăn phải quả dứa chưa chín nên bị ngộ độc thức ăn. Thuộc hạ đã sai người làm cho Trắc phi uống một chiến thuốc rồi, nhưng không thể lập tức hết đau ngay được, ngủ một giấc sẽ khỏe lại ạ”

Trong lòng Triệu Khương Lan giễu cợt một tiếng, nàng tưởng là bệnh gì nghiêm trọng, ăn phải thức ăn chưa chín cũng vật vã như thể sắp chết vậy.

Nhưng nể tình hành động ngày hôm nay của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan sẽ không tính toán với người trong lòng của hắn, cuối cùng hiếm làm mới mở miệng quan tâm một câu: “Mấy ngày nay bảo hạ nhân chuẩn bị thêm nhiều món thanh đạm, kiêng kỵ đồ cay nóng và dầu mỡ, ăn nhiều rau xanh một chút. Nếu như người có còn cần gì khác nữa, cứ sai người tới báo với ta một tiếng.

Đến cả Giang Dương cũng nhìn ra được tâm trạng của Triệu Khương Lan đang tốt, mới không để ý mà nói với Thẩm Hi Nguyệt.

Triệu Khương Lan đắc ý, Thẩm Hi Nguyệt tức tối không thôi, nhưng ở trước mặt người khác, nàng ta không thể nào phát tiết được, đành phải cười theo, làm ra dáng vẻ đa tạ Vương phi đã quan tâm.

Triệu Khương Lan nói một câu khách sáo xong, lập tức muốn trở về Tịch Chiếu Các.

Thật ra, Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy lưng của mình rất đau, muốn bảo Giang Dương giúp hàn xử lý vết thương một chút.

Nhưng Thẩm Hi Nguyệt kéo hắn lại, giọng điệu mềm mại yếu ớt: “Vương gia, thần thiếp đau tới khó chịu, lại không ngủ được, ngài có thể ở lại cùng với thân thiếp một chút không?”

Hãn thoảng chần chừ, vẫn là gật gật đầu: “Được.”

Triệu Khương Lan không nói gì, vừa mới chuẩn bị rời đi bằng quay người lại, liếc mắt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.

Nói chính xác, nơi nàng nhìn chính là sau lưng của Mộ Dung Bắc Uyên.

Giang Dương nhìn tầm mắt của nàng có chút kỳ quái: “Vương phi sao thế?”

Triệu Khương Lan không đáp, chỉ là nhanh chân bước tới phía sau Mộ Dung Bắc Uyên, đưa tay sở lên lưng hắn một cái, sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên cứng đờ “Huynh bị thương rồi.”

Nàng chau chặt cặp lông mày, dùng một câu khẳng định nói.

Thẩm Hi Nguyệt mù mịt nhìn sang “Vương gia làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK