Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 330

Ngày hôm sau, Triệu Khương Lan đưa Sở Sở và Hồng Mai đi ra chợ.

Nàng cũng ra lệnh cho Mai Hương đi đến “Lan Tâm”, giả vờ bảo nàng ta chuyển vài lời đến Dịch Chân..

Thực ra, Triệu Khương Lan muốn Dịch Chân làm quen với tướng mạo của nàng ta.

Ngoài ra, nàng còn tiết lộ cho nàng ta biết bí mật mình là Triệu Minh, cũng là lão bản của “Lan Tâm”.

Đối với một Phượng Vệ mà nói thì đây cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng với tư cách là Phượng Vệ, nàng ta có nghĩa vụ phải báo cáo mọi chuyện cho chủ tử của mình.

Vì vậy, nếu đúng như Triệu Khương Lan đoán, Mai Hương sẽ nhận cơ hội này để đi tìm chủ tử của nàng ta.

Mà Dịch Chân có lẽ sẽ phát hiện ra được điều gì đó. Quả nhiên giống như những gì nàng dự đoán.

Sau khi ra khỏi “Lan Tâm”, Mai Hương không lập tức hồi phủ mà đi đến lâu Yên Vũ.

Nàng ta dừng xe quen đường quen nẻo theo lối cũ đi vào từ sân sau, sau đó đi thẳng đến một căn phòng rồi gõ cửa.

Nữ nhân ở bên trong mở cửa và ra hiệu cho nàng ta bước vào. Mai Hương kính cẩn gọi một tiếng: “Cô nương”

Nữ nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rồi gật đầu cười với nàng ta: “Hiện tại người đang làm việc ở đâu?”.

“Thuộc hạ tiến vào Thần vương phủ, trở thành người hầu thân cận của Thần vương phi”.

“Ồ? Là Thần vương phi sao? Nàng ấy là một nữ nhân rất thông minh, ta cũng khá thích nàng ấy. Nếu ngươi đã ở cạnh nàng ấy, vậy thì chăm sóc nàng ấy cẩn thận là được”

Mai Hương nói tiếp: “Thuộc hạ phát hiện ra Thần vương phi còn có một thân phận khác. Nàng ấy thường cải trang thành nam nhân, tên là Triệu Minh. Trong tay nàng ấy cũng có một cửa tiệm kinh doanh rất phát đạt, đó là một cửa tiệm ở kinh thành tên là “Lan Tâm”. Nàng ấy chính là lão bản đứng sau của cửa quán đó.

“Triệu Minh?” Nữ nhân cười khúc khích: “Ta biết, nàng ấy đã từng dùng thân phận là nam nhân đến gặp ta, nhưng ta lại không biết rằng “Lan Tâm” là cửa tiệm của nàng ấy. Thần vương phi này cũng khá thú vị đấy”.

Cũng thật trùng hợp, không phải là đầu bảng như Hồng Vân của lâu Yên Vũ hay bất kỳ một nơi nào khác!

“Nếu như nàng ấy đã chọn người, điều đó cho thấy hai người có duyên với nhau. Bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của nàng ấy, đương nhiên phải bảo vệ nàng ấy chu toàn. Nhưng người cũng nên biết rằng bảo vệ chu toàn cho nàng ấy không có nghĩa là làm ảnh hưởng đến sức mạnh của Phượng Vệ. Tất cả chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính người. Những lời này không cần ta phải nhắc lại nữa chứ?”

Mai Hương chắp tay nhận lệnh: “Thuộc hạ đã rõ!”

“Đi đi, suy nghĩ của Thần vương phi vô cùng nhạy bén, về sau ngươi đừng tới tìm ta thường xuyên. Nếu như bị nàng ấy phát hiện, ta và người đều sẽ gặp phiền phức”

“Vâng!”

Trong tiệm vải, Triệu Khương Lan chọn ra một cuộn vải màu tím nhạt, thoạt nhìn rất trang nghiêm, quý phái.

Nàng nghĩ đến việc hàng ngày Mộ Dung Bắc Uyên đều mặc quần áo tối màu, ngay triều phục cũng tối màu, phối với màu này là vừa hợp.

Chủ tiệm vội vàng cười nói: “Mắt nhìn của vị phu nhân này thật tốt. Cửa hàng của chúng ta chỉ có hai cuộn vải này, vừa được gửi đến từ Triều Chân. Không phải nói khoác chứ ở cả cái kinh thành này chỉ có tiệm của chúng tôi mới có loại thượng hạng như này”

Vải thượng hạng cũng đồng nghĩa với việc giá thành của nó cũng cao ngất ngưởng.

Mặc dù, miệng Triệu Khương Lan không ngừng kêu đắt, nhưng nàng vẫn không do dự mà mua về.

Nhân tiện nàng còn mua thêm một ít sợi chỉ vàng chỉ bạc, tiêu tốn rất nhiều ngân lượng.

“Mộ Dung Bắc Uyên ơi là Mộ Dung Bắc Uyên, để thỏa mãn lòng hư vinh của huynh, bổn cung đã phải tiêu tốn rất nhiều ngân lượng rồi!”.

Bọn họ vừa đi khỏi, lão bản đã mãn nguyện cất tiền đi, tưởng rằng lần này đã gặp được khách quý.

Không ngờ một lúc sau, một nô tì khác ăn mặc đẹp đẽ bước vào.  Vừa nhìn đã biết là hạ nhân của một gia đình giàu có ra ngoài mua đồ cho nữ chủ tử.

Lão bản giương miệng cười nói chào đón: “Không biết quý khách cần gì, tiệm của chúng tôi cái gì cũng có”.

“Lão bản, ba vị vừa rồi đã mua cái gì, tiệm của ông còn không?”

Nghe nàng ta nói, lão bản nhanh chóng lấy ra một cuộn vải tím duy nhất còn sót lại: “Người đến thật đúng lúc, tiệm của ta tổng cộng chỉ có hai cuộn”.

Nàng nô tì không chút do dự: “Ta muốn mua. Họ còn mua cái gì khác không?”

Lão bản vội nói: “Còn chỉ vàng chỉ bạc” “Lấy cho ta một ít nguyên liệu y như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK