Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156

Đương nhiên, lời này nàng không dám nói ra miệng.

Chiêu Vũ đế uống ngụm trà, giống như rơi vào hồi ức: “Dù đã nhiều năm trôi qua, đến hôm nay trẫm vẫn nhớ đến năm đó, vẫn cảm thấy nàng là đẹp nhất trên đời, nữ nhân đặc biệt nhất. Nàng đối mặt với bất cứ chuyện gì đều là dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, giống như không hề kiêng dè, tự do tự tại”

Triệu Khương Lan nghe thấy thì tò mò hỏi: “Không biết người kia bây giờ ở đâu?”

Chiêu Vũ đế thở dài một tiếng: “Năm đó sau khi trẫm từ chối tấm lòng của nàng, trong cơn tức giận nàng liền cao chạy xa bay, cuộc đời này không gặp lại trãm nữa”

Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên: “Phụ hoàng nếu như luôn miệng nói thích nàng, vậy tại sao không giữ nàng lại mà lại từ chối nàng”

“Nàng muốn có tình cảm hai bên luôn trọn đời trọn kiếp, trong mắt dù chỉ một hạt cát cũng không chấp nhận. Hơn nữa tính cách của nàng thẳng thắn, không hề mưu mô, người như vậy, thích hợp để yêu, nhưng lại không cách nào đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu, không có khả năng trợ giúp triều chính cho trãm. Vào lúc đó, trằm đã hạ quyết tâm muốn ngồi lên vị trí này, vậy cần phải có một vị Hoàng hậu thích hợp, nàng cũng không phải là người thích hợp đó.”

“Chí hướng của hai người chúng ta khác nhau, chỉ có thể tách ra, ngay cả sau khi trẫm đăng cơ cố ý đi tìm nàng, nhưng một chút bóng dáng nàng cũng không tìm thấy”

Chiêu Vũ đế liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái: “Hôm nay trẫm nói với con một câu chuyện cũ, không vì cái gì khác, chỉ là muốn nói với con, cuộc sống không như ý là việc chắc tám chín phần, mọi người đều có lúc phải thỏa hiệp với thực tại. Dù là tình cảm cũng phải hi sinh, càng là người ở vị trí trên cao, sống trên đời càng phải lấy đại cục làm trọng, con là người biết lý lẽ, chắc biết lời này có ý nghĩa gì”

Lòng Triệu Khương Lan như rơi vào một cái hố đen.

Chiêu Vũ đế tiếp tục nói: “Lúc trước sứ thần Vinh Dương đến Thịnh Khang, trãm vì chuyện Thái Hậu qua đời mà đau lòng quá mức nên không có ra mặt tiếp đãi. Tất cả đều dựa theo ý con để sắp xếp, con đã từ chối bọn họ. Nói là vì giữ lòng hiếu thảo nên ba tháng sau mới gả đi, trẫm cũng không có phản đối, coi như tôn trọng nguyện vọng của con. Nhưng con và trẫm đều rất rõ ràng, dù là ba tháng cũng tốt, nửa năm cũng tốt, một năm cũng tốt, cuối cùng vẫn có một giới hạn. Con không thể tránh khỏi.”

Triệu Khương Lan hơi hoảng hốt che đôi mắt lại: “Con không phải muốn trốn, chỉ là muốn ở bên cạnh chàng một đoạn thời gian. Lần này tạm biệt chỉ sợ cuộc đời này khó gặp lại nhau, cho dù chỉ có ba tháng, con cũng muốn ở bên chàng”

Đột nhiên giọng nói của Chiêu Vũ đế trở nên trầm trọng: “Nhưng tình cảm giữa con và hắn không thể sâu đậm thêm nữa! Hắn và con quen biết cùng lắm mới vài tháng đã động lòng lần nữa, nếu các con ba tháng này vẫn thường xuyên gặp nhau, gắn bó thân mật, đến lúc đó, sẽ phải càng khó tách ra! Khương Lan, đau dài không bằng đau ngắn, trẫm sẽ không ép con, sẽ không dùng thánh chỉ ép buộc con, nhưng bây giờ trẫm khuyên con, từ hôm nay trở đi, cách xa Mộ Dung Bắc Uyên một chút”

Triệu Khương Lan chỉ cảm thấy có một cảm giác vô lực bao phủ nàng.

Chiêu Vũ đế vẫn còn nói bên tai: “Chỉ khi con chủ động rời xa hắn mới có thể cho thấy thái độ của con, cho thấy con không muốn cùng hắn ở bên nhau. Nếu không hắn sẽ dễ dàng hiểu lầm. Mới vừa rồi hắn nói với trẫm một câu: “Con thấy núi xanh đẹp vô ngần, hẳn núi xanh kia cũng chung lòng”. Uyên nhi không phải loại người tự mình đa tình, nếu hắn đã có cảm giác như vậy thì nhất định là con đã làm gì khiến hắn sinh ra cảm giác, cảm thấy hai người có khả năng thấu hiểu lẫn nhau, nếu không hắn chắc chắn sẽ không xúc động đến nỗi cố ý tiến cung gặp trẫm nói rằng hắn không muốn để con đi. Mộ Dung Lan, trẫm không thể không nhắc nhở con, con là công chúa Nhã Lan, Mộ Dung Lan! Không phải con gái nhà họ Triệu, không phải Thần vương phi, cũng không phải “Triệu Khương Lan!””

Nước mắt Triệu Khương Lan không khống chế được rơi xuống bàn cờ, thấm ướt một quân cờ.

Chiêu Vũ đế có chút thương xót mà đưa cho nàng một cái khăn: “Lau nước mắt đi, trắm cũng không phải muốn làm con đau lòng. Nhưng hy vọng con có thể lấy đại cục làm trọng, con nhìn xem đây là bố cục thiên hạ, giống như bàn cờ này vậy, hai bên đối mặt tranh chấp, một nước đi sai, thua hết cả bàn cờ, giang sơn này không phải giang sơn của một mình trẫm, là do tổ tiên bao đời truyền lại, trẫm không muốn làm cho vận mệnh của Vương triều Thịnh Khanh xuống dốc trong tay trẫm, con có hiểu được không!”

Chờ khi Triệu Khương Lan vất vả khống chế cảm xúc, nàng hít sâu một hơi.

“Nếu phụ hoàng nhất định muốn dùng tới bàn cờ để khuyên nhủ con, vậy con cũng có một yêu cầu, hy vọng phụ hoàng có thể đồng ý”

“Con nói đi, chỉ cần không quá đáng, không có gì là không thể đồng ý”

“Phụ hoàng vì Thần vương điện hạ mà sắp xếp vị Thần vương phi kia, con rất không vừa lòng. Nàng ta lòng dạ không trong sáng, một bụng suy nghĩ xấu, để nàng ở bên người hắn, con chỉ sợ sẽ mang đến bất lợi cho chàng”

Nghe thấy Triệu Khương Lan nói như vậy, Chiêu Vũ đế lúc này mới coi trọng việc này.

“Vừa nãy Thần vương điện hạ cũng nói như vậy, hắn ở chung với vị Vương phi này rất không hợp nhau, giống như luôn có sự ngăn cách, không lẽ, bản thân Vương phi kia thật sự có vấn đề lớn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK