Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20

Mấy ngày sau đó, ngày nào Thẩm Hi Nguyệt cũng đến Tịnh Chiếu các thỉnh an, nhưng Triệu Khương Lan quyết tâm không gặp nàng ta, ngày ngày đều tìm lý do đuổi người đi.

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên biết được thì tức giận, nhưng Triệu Khương Lan không chịu nhượng bộ: “Người bệnh tính tình không tốt, Vương gia nếu hy vọng ta trút giận lên tâm can bảo bối của mình thì cứ để nàng ta ngày ngày tới đây, ta đảm bảo lúc tới thì cười, lúc về thì khóc ” “Sao lại có một nữ nhân vô lễ như người, khí độ hẹp hòi như người căn bản không xứng vị trí Vương phi.

Triệu Khương Lan vô tội nhún vai: “Vương gia không quen nhìn ta có thể tìm Hoàng thượng đưa Trắc phi lên vị trí Vương phi, chỉ cần phụ hoàng cho phép ta chắc chắn không có ý kiến “Ngươi! Nếu không phải vì Triệu gia, người cho rằng phụ hoàng nguyện ý để người làm nhi tức sao? “Không có các nào nha, chính là gia thế của ta tốt, Thẩm Hi Nguyệt xuất thân không bằng. Đây cũng do mệnh mỗi người khác nhau, ngươi nói xem ta nên làm sao?”

Hai người cãi nhau, A Sở cần thanaj tiến vào thông báo: “Vương gia, Vương phi, Triệu phủ vừa mới cho người tới truyền lời, nói là mẫu thân Vương phi là Thích phu nhân bị bệnh nặng, muốn thỉnh Vương phi rảnh rỗi về thăm. “Nương ta bị bệnh?” Triệu Khương Lan vội vàng đứng dậy: “Còn chờ gì nữa, ta trở về ngay.

Nàng nghiêng đầu có chút khiêu khích nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Ngươi nói không sai, ta dựa vào Triệu gia mới có thể ngồi ở vị trí Vương phi, vì chỗ dựa này, ta phải về củng cố tình cảm

Hắn khinh thường: “Thật không biết xấu hổ.* “Sao mẫu từ tử hiếu lại thành chẳng biết xấu hổ? Ý của Vương gia là phụ hoàng ngày nào đó thân thể không khoẻ, nhi tử không nên ở bên người hầu hạ?”

Mộ Dung Bắc Uyên tức giận đến đau đầu: “Ngươi dám nguyền rủa phụ hoàng?”

Triệu Khương Lan vô tội nói: “Chỉ là so sánh mà thôi, ta sao dám đại bất kính với phụ hoàng chứ. Sao Vương gia còn ở đây tranh cãi với ta, ngài luyến tiếc khong muốn rời khỏi Tịnh Chiều các sao, hay muốn cùng ta về Triệu phủ thăm bệnh, vậy người thật có tâm a.” “Triệu Khương Lan, người chỉ thiếu thiếp vàng lên mặt nữa thôi, có bất luận quan hệ nào với người đều làm bổn vương buồn nôn!” cảm thấy “Vậy ngươi còn không đi? Người đâu, cung tiền Vương gia! Triệu Khương Lan nói mấy câu làm Mộ

Dung Bắc Uyên vô cùng tức giận.

A Sở khó xử nhìn nam nhân đang nổi giận đùng đùng bỏ đi. “Vương phi của ta ai ngài việc gì cùng Vương gia tranh cãi, càng không phải đem người đẩy đến bên cạnh trắc phi sao?”

Nàng không thèm để ý mà vỗ vỗ tay: “Như vậy càng tốt, thanh tịnh. Đi thôi, đi Triệu phủ.

Không khó nhận ra Vương phi này ở Triệu phủ không được yêu thích, từ khi vào cửa không một ai tiếp đãi

Nguyên bản trên dưới Triệu gia đều biết Triệu Khương Lan là Tử vương phi không được sủng ái, hơn nữa rất nhanh Triệu An Lan sẽ thành Ngũ vương phi sao có thể so sánh với Triệu Khương Lan.

Tới phòng Thích phu nhân, Triệu Khương Lan nhìn nữ nhân nằm trên giường bệnh, nhìn qua nàng biết nang ta không đủ tông khí, mất ngủ nghiêm trọng.

Tuy rằng bỗng dung có thêm một người mẫu thân, Triệu Khương Lan vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của nguyên chủ đối với nàng ta. “Mâu thuẫn.” Triệu Khương Lan đi đến bắt mạch cho nàng, nhẹ giọng nói: “Lè lưỡi cho nữ nhi xem đầu lưỡi.” “Đưa đầu lưỡi làm gì, con thật biết trị bệnh sao?” Lúc trước Thích phu nhân nghe Triệu thái phó nói Triệu Khương Lan bị cuốn vào án kiện chữa bệnh làm chết người, nàng ta sợ chết khiếp, căn bản không tin nữ nhi sẽ biết y thuật.

Nàng ta muốn thăm Triệu Khương Lan, nhưng Triệu Đồng không cho nàng ta ra khỏi phủ, làm nàng ta tâm phiền ý loạn sinh bệnh.

Triệu Khương Lan ừ nhẹ một tiếng: “Ở trong phủ có học qua, ngài đừng lo, án kiện kia có người cố ý vu oan ta, hiện không phiên tới nữ nhi nữa.”

Nàng nhìn màu lưỡi của Thích phu nhân trån nhìn qua mạch tượng nói: “Ngày tì vị mất cân đối, có phải ăn ít đi làm dạ dày trưởng khí.

Thích phu nhân gật đầu: “Thật sự như con nói, con biết trị sao ư?” “Con khai phương thuốc, cho hạ nhân đi bốc thuốc về”

Phương thuốc trên giấy nét mực chưa kịp khô, có người hấp tấp chạy vào,Triệu Khương Lan vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy phụ thân của mình hiện tại.

Nam nhân lạnh mặt nhíu mày, nhìn rất hung dữ.

Đặc biệt khi nhìn tới phương thuốc trên bàn thì Triệu Đồng dùng sức đập bàn: “Ngươi thật to gan, y thuật như mèo cào, còn muốn hại mẫu thân ngươi.” “Phụ thân nói sảng gì đó, người cũng không phải do nữ nhi hại chết, đại tông chính viện đều tra trả trong sạch cho ta, sao ngài không tin?” “Người có bao nhiêu bản lĩnh, ta không biết sao? Thật sự cho rằng bản thân là thần ý, ngươi xảy ra chuyện không quan trọng, nhưng liên lụy Triệu gia tất nhất định cho người biết mặt!

Triệu Khương Lan cười lạnh một tiếng: “Nương ta bị bệnh hai ngày nay, người cũng chưa thỉnh đại phu tới xem, ta thấy thể không chịu được, chẳng phải ngài muốn bức tử nương ta để lấy lòng quận chứ phu nhân tôn quỷ kia sao?” “Ngươi là đồ nghiệp chướng!” Triệu Đồng tức giận thổi bay râu liên động thủ.

Nhưng cái tát còn chưa giáng xuống, bỗng nhiên cánh tay cảm thấy tê rần, không thể động đậy.

Triệu Đồng vô cùng kinh sợ thất sắc: “Ngươi, ngươi làm gì vi phụ?” “Không có gì, chỉ là điểm huyệt cánh tay của ngài, không bị thương được, yên tâm.

Triệu Khương Lan tự nhiên đứng lên, mở miệng nói thâm sâu: “Ngoài ra, cũng coi như chỉ điểm phụ thân một chút, thỉnh phụ thân nói chuyện với bổn cung khách khi một chút, đừng động thủ, bổn cung tốt xấu cũng là nhi tức hoàng gia, là hoàng thân quốc thích. Phụ thân dù là gì cũng là thần tử trước mặt hoàng gia, thân tử dám động thủ đánh Vương phi, chính là muốn dĩ hạ phạm thượng!

Lần đầu tiên Triệu Đồng thấy Triệu Khương Lan có ánh mắt sắc bén như vậy, chỉ cảm thấy chấn động không thể tin được người trước mặt là nữ nhi ngu xuẩn của hắn.

Hình tượng nghiêm phụ nhiều năm làm hàn không chịu dễ dàng cúi đầu, kéo cổ áo nói: “Đúng là bên ngoài người là vương phi, nhưng đây là Triệu phủ, lấy phụ thân làm đầu, quy củ này người không hiểu sao?” “Lời nói này của phụ thân dám đến trước mặt Hoàng Thượng mà nói không, dưới bầu trời này, đất nào không phải của Thiên tử, đừng nói Triệu gia, dù là một căn nhà nghèo nàn trong hoàng thanh, hay biên giới xa xôi của quốc thổ An Thịnh đều là đất của Thiên tử.”.

Lời nói Triệu Khương Lan vô cùng sắc bén, Triệu Đồng không dám đối diện, cuộc đời này của ông ta lần đầu được đại khai nhãn giới.

Thấy ông ta đã kinh sợ, Triệu Khương Lan nhanh chóng mỉm cười. “Nhưng mà bổn cung dù thân phận tổn quý, thì phụ thân trước sau cũng là phụ thân, sao có thể trách tội ngài.”

Nàng duỗi tay giải huyệt cho Triệu Đồng “Phụ thân chở trách, nữ nhi hy vọng ngài bình tĩnh lại, hà tất cứng đối cứng với nữ nhi. Dù nữ nhi vô dụng cũng là Vương phi, ngày sau nếu Tứ gia có thể thăng tiến, Triệu gia cũng có thể thơm lây

Triệu Đồng không ngờ tới nàng có thể nói ra lời lớn mật như vậy, sợ tới mức nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai mới nhìn nàng cảnh cáo: “Chớ nói bậy” “Phụ thân gả muội muội cho Ngũ vương gia, chẳng không tồn tại tâm tư riêng. Chỉ là nữ nhi khuyên người nên xử lý mọi việc cho công bằng, tuy nói Ngũ vương gia có mẫu thân là Quý phi, ông ngoại là Ninh Quốc công làm thế lực hậu thuẫn, người thường không thể so được, nhưng chưa biết chừng Hoàng thương còn có kiêng kị?”

Triệu Khương Lan nói lời này làm Triều Đồng rung mình, hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Người, ngươi sao lại nói ra những mời như vậy! Lúc trước ta cảm thấy kỳ quái, người bị đưa vào đại tông chính viện lại có thể đi ra mà không bị trách phạt gì, ngươi đã làm gì?”

Triệu Khương Lan cười vững vàng: “Làm gì không quan trọng, quan trọng là có người muốn hại ta nhưng lại không dễ dàng vậy. Cho nên chỉ bằng phụ thân đánh cược xem, sau này nữ nhi nào sẽ hữu dụng với ngài?”

Triệu Đồng đảo mắt, âm thầm quyết định về sau không thể lơ là Thích phu nhân.

Mộ Dung Triệt nhìn thấy Triệu An Lan, thấy nàng trầm mặt giận dỗi. “Lan Nhi sao thế, mấy ngày nữa là đại hỉ của của chúng ra, sao lại tức giận ai thế này?”

Nhìn thấy Mộ Dung Triệt, Triệu An Lan nhịn không được mà rơi lệ: “Triệt ca ca, Lan nhi hôm nay muốn tức điện. Đều do Triệu Khương Lan kia, sau khi hồi phủ thâm bệnh lại va chạm ta mà không xin lỗi, quả thực khinh người quá đáng!” “ủy khuất Lan nhi. Mộ Dung Triệt sở đầu nàng: “Triệu đại nhân không nói gì sao?” “Còn nói, phụ thân ta hôm nay thái độ rất lạ, đối với nàng ta luôn ăn nói ôn tồn, cứ như ta là người ngoài”

Ánh mắt Mộ Dung Triệt chợt lóe, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Sao lại vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” “Nghe hạ nhân nói, cơ bản phụ thân ta đến chỗ Thích phu nhân để tính số với Triệu

Khương Lan, ai ngờ trong chốc lấy lại thay đổi như là người khác, trước khi đi còn tự mình đưa nàng lên xe ngựa.” “Như vậy a…… Ánh mắt Mộ Dung Triệt xẹt qua tia âm ngoan sát khí.

Nhưng không sao, hắn đã sơm chuẩn bị một phần “Đại lễ” chờ nàng.

Chờ đến ngày đại hôn của hắn, dù là Mộ Dung Bắc Uyên, hay là Triệu Khương Lan, đều sẽ mất hết mặt mũi.

Bọn họ đừng nghĩ tốt đẹp hơn được!

Cũng không biết đến lúc đó, nhạc phụ đại nhân tốt của hắn, nhìn thấy nữ nhi của mình làm ra hành vi phóng đăng như vậy có đau lòng tới mức nôn ra máu không?

Hắn đột nhiên có chút mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK