Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314

Triệu An Linh cau mày, biết rằng Lâm Gia Uyển đã được gả vào nhà họ Liên rồi.

Vì nàng ta là Vương phi của của Mộ Dung Bắc Quý nên làm gì cũng phải quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Liên.

Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Lời nói này của tỷ thật sự quá buồn cười rồi. Chữ viết của phụ nhân này nổi tiếng là rất thanh tú phóng khoáng và đoạn chính. Sao đến lượt tỷ thì lại nói là xấu xí vậy chứ? Thế chẳng phải là đang cố ý bới móc lỗi của người khác sao?”

Triệu Khương Lan không tán thành mà liếc nhìn Triệu An Linh, trên mặt nàng lộ ra vẻ ghét bỏ như muốn nói rằng hài tử không dễ dạy.

“Dựa vào tài năng của muội thì chữ viết này đúng là rất đẹp. Nhưng bổn cung nghĩ rằng, mỗi năm đều có một lần tổ chức hoa trà yến và muốn chúng ta cầu phúc cho vương triều Thịnh

Khang những phong thái của chữ viết này lại không thể hiện được điều đó, nên ta mới không nhịn được mà cười ra tiếng. Đương nhiên, bổn cung cũng chỉ là có lòng tốt, nếu phu nhân không muốn nghe theo ý kiến của bổn cung, vậy thì cứ coi như bổn cũng chưa từng nói gì đi. Dù sao đây cũng không phải là vấn đề gì to tát.

Lâm Gia Uyển thật sự tức giận muốn bật cười.

Nàng đã nói ở trước mặt nhiều người như vậy thì sao có thể coi như nó chưa từng xảy được chứ?

Lâm Gia Uyển miễn cưỡng đứng thẳng để có thể duy trì thể diện của mình.

“Nếu Vương phi đã lên tiếng chỉ giáo thì đương nhiên Gia Uyển phải tự xem xét lại bản thân rồi. Nhưng mà tài năng của Gia Uyển không quá cao siêu, chữ viết này đã là cố gắng hết sức rồi nên sợ rằng nếu viết lại thì cũng không có gì khác biệt. Nếu Vương phi đã nói vậy thì tốt nhất là ngài cũng viết một bản để Gia Uyển học tập một chút.”

Triệu An Linh cười khúc khích, vui vẻ đến mí mắt của nàng ta sắp rơi ra hết rồi.

Nghĩ đến chữ viết giống như con giun đất không thể để cho người khác nhìn thấy kia của Triệu Khương Lan, nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ thay nàng.

Trước kia ở trong phủ, cha nàng ta đã có không ít lần ghét bỏ Triệu Khương Lan.

Thật đúng là giả vờ cho lắm để rồi lúc này bị mất mặt.

Nàng ta rất vui mừng khi được thấy Triệu Khương Lan bị mất thể hiện. Dù sao nàng cũng đã gả ra ngoài rồi nên có làm gì thì cũng không ảnh hưởng đến thể diện của nhà họ Triệu.

“Đúng vậy đấy tỷ. Tỷ nói hay như vậy thì chắc chắn là tỷ rất có tài năng. Hay là tỷ bộc lộ tài năng cho mọi người nhìn thấy đi, cũng là để cho chúng ta xem thế nào là chữ viết khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.”

Triệu Khương Lan nhướng mày: “Các ngươi chắc chắn muốn bổn cung viết sao?”

Lâm Gia Uyển nghe thấy lời nói của Triệu An Linh thì biết rằng Triệu Khương Lan nhất định là sẽ chẳng viết ra được cái gì.

Nếu không, với tính tình của Triệu An Linh thì làm sao nàng ta có thể để cho Triệu Khương Lan có cơ hội bộc lộ tài năng ra bên ngoài được.

Vì vậy, nàng ta không nhịn được mà nở nụ cười: “Đương nhiên là chắc chắn rồi. Bút và mực đã được chuẩn bị tốt, xin mời Thần Vương phi.”

Triệu Khương Lan nhếch khóe miệng lên và bình tĩnh cầm lấy bút.

Nàng còn không quên quay đầu lại nhìn Lâm Gia Uyển: “Đã như vậy, xin Liên phu nhân hãy nhìn cẩn thận vì bổn cung chỉ dạy một lần thôi. Tư thế cầm bút của ngươi đúng là rất đẹp, nhưng lực cầm bút lại không đủ, không uốn cong và không có sức, cho nên nhìn thoáng qua thì cảm thấy không có tinh thần”

Lâm Gia Uyển tức giận muốn chết, nàng ta cúi đầu nhìn xuống tờ giấy đỏ.

Trong nháy mắt nàng ta ngớ người ra.

Bởi vì ở rất gần cho nên nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Triệu Khương Lan cũng dùng kiểu chữ viết giống nàng ta, nhưng chữ viết của nàng như mây bay nước chảy và lưu loát sinh sống, mỗi một nét đều sắc bén và cứng cáp, hoàn toàn không giống chữ viết của một nữ tử ở chốn khuê phòng một chút nào.

Trong lòng nàng ta run lên, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Triệu Khương Lan.

Đối phương cực kỳ bình tĩnh và không có chút khẩn trương hay bối rối.

Nhưng trong lòng Lâm Gia Uyển đang không ngừng kêu khổ vì nàng ta biết mình đã thua rồi.

Khi Triệu Khương Lan viết xong, những người ở gần đó đều kéo đến xem.

Những người này vốn đã chuẩn bị tốt những lời để chê nhưng khi nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người.

Cái này, cái chữ này là do Triệu Khương Lan viết ra ư?

Không phải nói rằng nàng chỉ là một người ngu ngốc không hiểu được văn chương hay sao? Ai có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?

Trong nháy mắt, chữ viết “tinh tế” của Lâm Gia Uyển đã bị đập vỡ thành cặn bã khi so sánh với hai dòng chữ như mây bay nước chảy và lưu loát sinh động ở bên cạnh của Triệu Khương Lan.

Lúc này, ai sẽ không biết xấu hổ mà nói rằng chữ viết của Lâm Gia Uyển tốt hơn chứ, trừ khi mắt của người đó bị mù rồi.

Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn qua một vòng sắc mặt của mọi người, cuối cùng nàng hài lòng nhìn Triệu An Linh đang mở miệng thật to.

“Muội muội à, chữ viết của ta có thể lọt vào mắt của muội không?”

Triệu An Linh im lặng.

Nàng ta có thể dám nói không sao?

Nàng ta tin tưởng chỉ cần mình nói một chữ không thì giây tiếp theo, Triệu Khương Lan sẽ để nàng ta đến viết.

Đây không phải là làm cho nàng ta bị mất mặt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK