Mục lục
Truyện: Sửu phi giá đáo - Triệu Khương Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1504

Chú Khiết lắc đầu: “Không có, hôm nay Vương phi không đi đâu hết, vẫn luôn ở trong Vương phủ. Nhưng không biết vì sao lại đột nhiên không tìm thấy người. Thuộc hạ đã bảo bọn hạ nhân tìm hết xung quanh rồi, ngay cả mấy nơi hẻo lánh ngày thường không ai ngó ngàng đến cũng đã cẩn thận xem qua một lần. Tất cả đều không tìm thấy bóng dáng của Vương phi.

Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt ngón tay, bước nhanh đến Tịch Chiếu Các.

Nhìn thấy bóng dáng của hắn, Tịnh Sở và Mai Hương bỗng nhiên đứng dậy.

Mộ Dung Bắc Uyên thấp giọng hỏi: “Hôm nay hai người các người có chăm sóc cho Vương phi không?” Bụp một cái, Tịnh Sở quỳ xuống dưới đất, khóc lóc kể le.

“Thật sự xin lỗi Điện hạ, hôm nay là nô tỳ ở bên cạnh của Vương phi. Bởi vì Triệu Thanh Nghi cô nương gây chuyện muốn đi về nhà, Vương phi lo lắng nàng ta sẽ xảy ra chuyện nên đã dẫn nô tỳ đến chỗ ở của Triệu cô nương để khuyên nhủ nàng ta không nên ra khỏi phủ.”

“Triệu Thanh Nghi? Có liên quan gì đến nữ nhân kia, sau đó thì sao!”

“Vương phi khuyên bảo Triệu cô nương một hồi, Triệu cô nương cuối cùng cũng đồng ý. Nhưng sau đó nàng ta nói là có mấy chuyện muốn nói riêng với Vương phi, hi vọng hạ nhân có thể tránh mặt. Nô tỳ chỉ rời đi một lát, thật không nhờ lúc quay lại tìm Vương phi đã không thấy bóng dáng của người nữa. Triệu cô nương bảo là có một nha hoàn nào đó vội vàng tìm Vương phi, dẫn Vương phi rời đi, Nhưng từ đó về sau không tìm thấy Vương phi, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.”

Bờ môi Mộ Dung Bắc Uyên nhếch lên, trong lòng bất an.

Hắn sải bước đi ra ngoài, đi thẳng đến nơi ở của Triệu Thanh Nghi.

Triệu Thanh Nghi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đến, đầu tiên là mặt mũi tràn đầy vui mừng.

Nghĩ thầm, đã lâu rồi nàng ta không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Dung Bắc Uyên.

Ngày thường ở trong phủ, Mộ Dung Bắc Uyên tuyệt đối không đến đây nửa bước.

Nàng ta cũng không dám tuỳ tiện bước lên chọc vào Mộ Dung Bắc Uyên, sợ khiến hắn phiền chán, sẽ chỉ rơi vào kết cục thảm hại hơn.

Bất ngờ nhìn thấy hắn như vậy, vẻ mặt Triệu Thanh Nghi đầy vẻ say mê.

Trong lòng sống dậy ý nghĩ xảo trá.

Hừ, từ nay về sau Triệu Khương Lan sẽ không quay về được nữa!

Nhanh thôi, nam nhân này sẽ thuộc về nàng ta, ai cũng không cướp được!

Triệu Thanh Nghi mềm mại yếu ớt bước lên thỉnh an: “Điện hạ.

Mộ Dung Bắc Uyên đẩy nàng ta ra xa một chút, lạnh lùng nhìn nàng ta.

“Vương phi ở đâu?”

Triệu Thanh Nghi tủi thân đỏ bừng mắt: “Điện hạ, ta thật sự không biết. Lúc đó vương phi bị người khác mời đi. Tuy nói đúng là nàng ấy đã đến chỗ ta, nhưng chỗ này của ta không thể giấu được người. Chẳng lẽ còn có chỗ nào khác để ta giấu nàng ấy đi sao

Mộ Dung Bắc Uyên không để ý đến nàng ta, mà bắt đầu lật tung khắp gian phòng của Triệu Thanh Nghi lên tìm kiếm.

Đầu tiên là kiểm tra ngăn tủ một lượt, sau đó thì lật giường và tấm đệm lên, xem thử dưới gầm giường có cơ quan hay đường hầm nào không.

Nhìn thấy động tác không hề nể tình của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Thanh Nghi thầm ôm hận, trong lòng càng ghi hận Triệu Khương Lan.

Nếu như không phải vì Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể đối xử vô tình với nàng ta như vậy?

Sau khi tìm quanh một lượt, chắc chắn trong phòng không có bóng dáng của Triệu Khương Lan, sắc mặt lạnh lẽo của Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Triệu Thanh Nghi một lần nữa.

Hắn cắn răng nói: “Bản vương hỏi lại ngươi một lần nữa, Vương phi đang ở đâu? Tốt nhất người nói thật ra cho bản vương, nếu không cũng đừng trách ta vô tình!”

Triệu Thanh Nghi bị sắc mặt của hắn dọa sợ, hơi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

Lúc nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt đều là nước mắt.

“Lời này của Vương gia là có ý gì? Chẳng lẽ thấy ta là người bắt Vương phi đi hay sao, Nơi này chính là Thần Vương phủ, ai dám làm vậy với Vương phi chứ! Huống chi ta đều là nhờ vào nàng ấy nên mới sống tạm trong phủ này. Ta ở phủ này chẳng quen biết ai, vốn dĩ không thể làm được mấy chuyện táy máy tay chân. Xin Vương gia đừng đổ oan cho người vô tội!”

“Người vô tội? Nếu như không phải ngươi đột nhiên gây chuyện, làm sao Vương phi lại đến chỗ này của người chứ! Trước đó không phải người vẫn luôn muốn ở lại Vương phủ không chịu đi sao. Sao mà hết lần này đến lần khác, ngay ở thời điểm này, sống chết gì cũng phải rời đi. Đây không phải cố ý thì là gì?”

Đôi mắt Triệu Thanh Nghi rưng rưng: “Sở dĩ lúc này ta muốn rời đi là vì sắp đến ngày giỗ của cha mẹ ta. Lúc trước không muốn đi chỉ là vì chưa đến lúc để bái tế. Chẳng lẽ đi bái tế cha mẹ cũng có lỗi sao? Những lời này của Vương gia đúng là khinh người quá đáng”

“Có phải ai đã sai bảo ngươi, hoặc là mua chuộc ngươi, bắt người làm thế này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK