Bạch Cảnh Thụy có thể làm ra chuyện cưỡng hôn như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của Lâm Thanh Mai, trong phút chốc cô nhanh chóng khôi phục tâm trí rồi mạnh mẽ đẩy anh ta ra, sự kháng cự của cô khiến anh ta tìm về chút lý trí.
Bạch Cảnh Thụy xấu hổ lùi lại một bước.
Lâm Thanh Mai hoảng sợ đi tìm đèn trong phòng ngủ, cô đưa tay tới cửa phòng rồi lần mò chạm vào công tắc, lập tức bật lên.
Ngay khi ánh đèn chói lọi được bật sáng lên, Bạch Cảnh Thụy đột nhiên quay người lại, trong nhất thời anh không dám đối mặt với cô.
Anh biết bản thân vừa rồi đã làm ra chuyện gì...
Dám làm hành động lớn mật như vậy chỉ khi trong tình huống uống say mới có thể làm ra được thôi.
"Cảnh Thụy, em là Lâm Thanh Mai đây." Giọng nói của cô rất nhẹ, khi nói xong, cô lập tức tháo khẩu trang xuống.
Lúc này, Bạch Cảnh Thụy quay lưng về phía cô, cho dù muốn trốn cũng không thoát được, cuối cùng chậm rãi xoay người lại.
"Tôi biết em chính là Lâm Thanh Mai." Cho dù anh có cố ý hôn cô đi nữa thì anh cũng không có ý định xin lỗi hay giải thích gì với cô.
Cái ý nghĩ vừa rồi, anh đã đợi rất nhiều năm.
Nếu không phải vì thừa dịp đang say mà là trong trạng thái tỉnh táo thì anh nhất định sẽ không làm được.
Câu trả lời của anh khiến vẻ mặt Lâm Thanh Mai xấu hổ, hai má có chút đỏ lên, chuyện vừa rồi, cô còn tính giả bộ như chưa từng xảy ra.
Bời vì đây là Bạch Cảnh Thụy, cô không tới tức giận với anh được, cô không thể tát anh ta được.
Với cô mà nói thì Bạch Cảnh Thụy giờ đây chính là người nhà của cô.
Nhưng giờ phút này khi bản thân đối mặt với anh, cô lại có hơi chột dạ.
Bởi vì chuyện kết hôn mà cô vẫn luôn gạt anh.
"Cảnh Thụy, vì sao khi nãy thấy em anh lại bỏ chạy chứ? Có phải anh đang giận em không?" Lâm Thanh Mai thản nhiên hỏi.
Bạch Cảnh Thụy rũ xuống nhìn cô, giả bộ bình tĩnh vô cùng, nhưng đôi tay lại có chút luống cuống.
Vẻ đẹp của cô đêm nay lại khiến anh phát cuồng vì cô thêm một lần nữa, nhưng anh không đủ dũng khí để làm điều đó thêm lần thứ hai.
Màu đen có thể che giấu hết thảy mọi thứ, nhưng ánh sáng lại khiến kẻ khác sợ hãi.
Trái tim trong lồng ngực anh lại điên cuồng đập mạnh, cô gái anh lặng lẽ thích nhiều năm như vậy chớp mắt đã gả cho người bạn chí cốt của anh là Lập Gia Khiêm.
Thật ra thì cái đáp án này anh đã sớm đoán được từ rất lâu rồi.
Nhưng trong lòng anh vẫn còn cất giấu một tia hy vọng, không dám từ bỏ hoàn toàn.
Cuối cùng cô và anh vẫn trở thành bạn bè của nhau.
"Đúng vậy, đúng là tôi rất tức giận! Chuyện em kết hôn với Lập Gia Khiêm lại giấu tôi! Mà tôi phải từ miệng của Gia Linh mới biết được chuyện này..." Bây giờ anh nhớ tới những gì mà Gia Linh nói trong chuyện điện thoại, anh lại lờ mờ cảm thấy được Gia Linh không có xíu ý tốt nào.
Anh ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với lòng người vẫn có chút thấu hiểu.
Nếu anh hoàn toàn gạt những cảm xúc chủ quan của mình sang một bên, có thể thấy những gì mà Vương Gia Linh nói lúc đó mang theo chút tâm tư xấu xa.
Cái loại lời nói châm ngòi thổi gió đó quả thật rất hiệu quả, nhưng chỉ vì anh thực sự quan tâm đến Lâm Thanh Mai.
"Cảnh Thụy, thật xin lỗi, thật ra chuyện em kết hôn với Lập Gia Khiêm rất đột ngột, lúc ấy em cũng rất bị động...Có thể nói lúc đó không phải em hạnh phúc tới mức không phân biệt được phương hướng, chỉ là em khiến lòng mình lắng lại. Nghĩ rằng chờ tâm trạng của em bình tĩnh lại rồi mới nói cho anh biết. Em không ngờ rằng Gia Linh lại trực tiếp nói chuyện này với anh, khi đó em rõ ràng có bảo cô ấy giữ bí mật...Bỏ đi, có lẽ cô ấy cũng không có ác ý."
Bạch Cảm Thụy đứng đó im lặng trong chốc lát, anh vẫn cúi đầu không biết nói gì với Lâm Thanh Mai.
"Cảnh Thụy à, hai người chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt của nhau." Lúc này, Lâm Thanh Mai cũng chỉ biết nghĩ sao nói vậy, mặc dù khi nói ra những lời ấy sẽ khiến Bạch Cảnh Thụy không vui.
Lời của cô khiến Bạch Cảnh Thụy cười nhẹ, anh lại ngước mắt lên nhìn cô rồi hỏi: "Kết hôn với anh ấy, em sẽ thực sự không hối hận sao?"
Lâm Thanh Mai nhất thời sửng sốt, tuy rằng tốc độ cô kết hôn với Lập Gia khiêm nhanh hơn cô nghĩ, nhưng trong lòng cô không thể không thừa nhận, cô vì yêu Lập Gia Khiêm nên mới nguyện ý gả cho anh, hy vọng có thể cho Asa một gia đình trọn vẹn.
Cô lắc đầu với anh.
Cô không hối hận.
Trên mặt của Bạch Cảnh Thụy không còn vẻ vui mừng hay tức giận, khi bụi trần lắng đọng thì ánh mắt của anh lại lặng đi, khẽ thở dài: "Cũng tốt, hai người kết hôn đối với Asa mà nói là một chuyện tốt...Tôi chúc các người hạnh phúc."
"Cảm ơn anh Cảnh Thụy, em cũng chúc anh có thể sớm ngày tìm được một nửa của đời mình."
"Ha...Thanh Mai, giữa chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo đó nữa, hệt như em nói, chúng ta vĩnh viễn vẫn là bạn tốt." Bạch Cảnh Thụy chủ động ôm cô lần cuối.
Chỉ sợ tương lai không có khả năng...
Lâm Thanh Mai cũng không từ chối, cô đón nhận cái ôm cuối của anh.
Hai bên đều hiểu nhau, hai bên đều thấu hiểu lòng nhau.
Khi hai người ôm nhau, cánh cửa ở đằng sau đột nhiên bị hai người đàn ông mặc vest mở ra.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì đột ngột dừng lại.
Hóa ra vị trí phòng của Lâm Thanh Mai và Bạch Cảnh Thụy lại liên thông với thư phòng, hiệu quả cách âm rất tốt, Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Lập Gia Khiêm ở trong thư phòng nói chuyện với nhau căn bản không có nghe được động tĩnh bên ngoài.
Khi Lâm Thanh Mai nhìn Lập Gia Khiêm thì ngay lập tức buông Cảnh Thụy ra, vẻ mặt của cô có hơi khẩn trương, tuy rằng cô và Bạch Cảnh Thụy không có làm gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lập Gia Khiêm khiến cô tim cô không khỏi run lên.
"Ha ha, thật sự xin lỗi nhe Ngài Bạch, tôi và sếp Lập không có quấy rầy chuyện tốt của anh và bạn gái chứ..." Trong đáy mắt của Hoàn Phủ Thiếu Hoa dâng lên sự trêu chọc, trong lòng vui sướng khi thấy người gặp họa.
Gã ta rõ ràng cảm giác được khí tức của Lập Gia Khiêm bên cạnh có chút không đúng.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa khẽ nhìn qua Lập Gia Khiêm, mà lúc này Lập Gia Khiêm đang nhìn Bạch Cảnh Thụy.
"Cảnh Thụy, thân là một thằng đàn ông cậu rất biết bao dung, xem ra cậu cũng không có tức giận với Thanh Mai, chuyện tôi kết hôn với Thanh Mai gạt cậu đến bây giờ mới nói thật sự rất có lỗi! Lúc đầu tôi còn đợi cậu trở về rồi mới giáp mặt nói trực tiếp với cậu." Lập Gia Khiêm đi về phía Bạch Cảnh Thụy.
Nhưng khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai, anh lại tự nhiên ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giả vờ liếc nhìn cô, những sợi tóc buông xuống tai cô làm cho đôi mắt đen tuyền của anh trở nên tối sầm, anh vẫn im lặng giơ tay vén mấy sợi tóc lõa xõa của cô ra sau búi tóc.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa ở phía sau bọn họ kinh ngạc không thôi, vừa đi về phía trước kinh ngạc nói: "Anh Lập à, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bà Lập là cô hai nhà họ Vương sao? Cô ấy là..."
Lập Gia Khiêm nhướng mắt nhìn về phía gã giải thích: "Gia Linh chỉ là bạn tốt của tôi thôi, thật ra cô ta vẫn chưa kết hôn với tôi, mà người bên cạnh này mới chính là vợ của tôi, em ấy tên là Lâm Thanh Mai."
"Lâm Thanh Mai sao? Là cái cô gái mất tích năm đó à" Hoàng Phủ Thiếu Hoa kinh ngạc không thôi, vẻ ngoài của Lâm Thanh Mai khi đó được nhiều người biết tới. Dù sao thì cô ấy cũng từng đóng một bộ phim nổi tiếng, mặc dù đã qua vài năm nhưng vẫn rất ấn tượng rất sâu với vai Thầy bắt yêu mà cô ấy đóng.
Đúng vậy! Thiếu Hoa à, thật xin lỗi, dạ dày của tôi có chút không thoải mái, buổi đấu giá đêm nay chắc tôi sẽ không tham dự, tôi xin đi trước một bước, không cần tiễn." Lập Gia Khiêm cũng không muốn nhắc tới chuyện năm đó của Lâm Thanh Mai, đây chính là vết sẹo không phải ai cũng có tư cách nhắc tới chuyện quá khứ của em ấy.
Thấy tác phong mạnh mẽ của anh, Hoàng Phủ Thiếu Hoa nào dám không giữ lại: "Sếp Lập, bà Lập, mời đi thong thả."
Bạch Cảnh Thụy thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lập Gia Khiêm trong lòng nhất thời có hơi lo lắng cho Lâm Thanh Mai, hy vọng cái ôm khi nãy sẽ không khiến cho Lập Gia Khiêm hiểu lầm...
Chưa tới nửa phút, Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai cùng lúc biến mất trên hành lang.
Bạch Cảnh Thụy nhíu mày, trong lòng vẫn có chút không ổn, cuối cùng cũng mặc kệ Hoàng Phủ Thiếu Hoa, vội vàng đuổi theo xuống lầu.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa vừa quan sát toàn bộ quá trình, vừa nheo đôi mắt đen lại, cười quái dị: "Xem ra quan hệ giữa ba người này có chút phức tạp..."
Đúng lúc vừa trúng khẩu vị của gã, gã thích nhất là khiến cho người khác "Thêu hoa trên gấm"...
Hoàng Phủ Thiếu Hoa vừa xoay người trở về phòng, gã ngẩng đầu nhìn lên chiếc camera quan sát ban đêm ẩn trong bóng tối, khóe miệng gợi lên một tia mờ ảo chờ mong.