CHƯƠNG 210: MẸ CON GẶP NHAU
Lúc Lâm Thanh Mai tận mắt nhìn thấy con trai Asa của mình, cô đã phải cố gắng hết sức có thể để kiềm nén cảm xúc mãnh liệt muốn lao thẳng tới ôm lấy thằng bé!
Ròng rã bảy năm trời!
Từ lúc mang thai rồi sinh ra thằng bé, cô không hề lưu lại được bất cứ kí ức sâu đậm nào với con trai mình, đó không chỉ là sáu năm Asa thiếu đi tình cảm của mẹ, mà đó còn là sáu năm cô ngày đêm nhớ nhung đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Vốn dĩ cô có thể tận mắt nhìn thấy con trai mình lớn lên…
Nhưng cuối cùng cô lại không thể…
Từ sâu thẳm trong lòng Lâm Thanh Mai đã hận Hạ Thiên và Kiệt đến tận xương tủy!
Cuộc sống của cô chỉ vì hai thứ rác rưởi này mà thành ra nông nỗi như vậy.
Bây giờ, tất cả những nỗi oán hận đã cất giữ trong lòng từ lâu đều đồng loạt bộc phát, khiến cô cảm thấy đây thực sự là một cơ hội quý hiếm.
Ánh mắt của Lâm Thanh Mai đỏ rực, đầy tơ máu, cô nhìn Asa đang từng bước một đi xuống cầu thang, khuôn mặt nhỏ ấy trông cực kì giống Lập Gia Khiêm đang từng bước chạy về phía anh, lướt qua cô, thằng bé hiếu kì nhìn chằm chằm vào anh một lúc.
Rất nhanh, Asa đã chạy đến trước mặt Lập Gia Khiêm, thằng bé cười nói: “Ba, con tới xem xem mặt ba thật vậy không .”
Bàn tay nhỏ bé của nhóc con túm lấy vạt áo của Lập Gia Khiêm, thấy vậy, anh cố ý cúi thấp người xuống rồi sờ lấy cái ót của Asa, yếu ớt cười nói: “Sao? Con sợ ba ba bỏ đi à?”
Asa cười khúc khích, thằng bé lắc đầu nói: “Không, con không hề sợ ba bỏ đi, lời của dì nhỏ đều là nói dối!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo bình thường xuất hiện ở lối vào hành lang, mái tóc đen dài của cô ấy xõa sang một bên, cô ta nhìn hai bố con Lập Gia Khiêm và mỉm cười: “Anh rể, vừa rồi em với Asa ở trong phòng chơi trò dùng từ để đặt câu, cho nên em liền lôi anh ra làm ví dụ…”
Đồng Dao xuất hiện đã khiến sự chú ý của Lâm Thanh Mai vốn dĩ đang ở trên người Asa lập tức chuyển qua cô ta.
Nếu như nói Lập Gia Khiêm là người cô sợ phải đối mặt nhất thì vị trí thứ hai chính là Đồng Dao!
Người chị em sinh đôi này của Lâm Thanh Mai chính là sự mẫu thuẫn vô cùng lớn đã tồn tại biết bao năm trong tim của cô.
Nếu như Lâm Thanh Mai không bị hủy dung thì gương mặt kia của Đồng Dao sẽ không khiến cô bùi ngùi, xúc động mỗi lần nhìn thấy đến thế.
Bây giờ khuôn mặt của Lâm Thanh Mai đã thay đổi hoàn toàn so với quá khứ, thậm chí là không có một đường nét nào giống với trước kia.
Nhưng em gái sinh đôi của Lâm Thanh Mai lại cứ thản nhiên trưng bộ mặt giống hệt cô ra trước mặt mọi người, trái tim của cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, vô cùng khó chịu…
Trước kia cô cũng từng có một khuôn mặt như thế…
Lâm Thanh Mai cúi đầu xuống không dám nhìn Đồng Dao, mặc dù cô đứng yên lặng như một pho tượng nhưng lại khiến cho người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
Khuôn mặt hiện tại của cô vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta nhìn rồi sẽ không thể quên đi được, nhìn toàn bộ làng giải trí, sự tồn tại của Lâm Thanh Mai chính là độc nhất vô nhị, không ai có thể so bì với cô.
Đồng Dao tất nhiên là nhìn thấy cô, cô ta uyển chuyển bước xuống bậc thềm, làn da của cô ta cũng không còn ngăm đen như ngày nào nữa, bây giờ Đồng Dao cũng đã có làn da trắng mịn giống như Lâm Thanh Mai.
Điều này cũng dễ hiểu thôi, mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí, làm người nổi tiếng, cô ta đã đến không biết bao nhiêu là trung tâm chăm sóc da nổi tiếng quốc tế, làn da của cô ta dần được cải thiện, trở nên trắng sáng.
Đồng Dao đi đến trước mặt Lập Gia Khiêm rồi ngồi xuống, cô ta cười hỏi: “Anh rể, cô gái này là…”
Lập Gia Khiêm nhìn về phía Lâm Thanh Mai đứng cách đó không xa, anh bình tình nói: “Cô ấy tên là Đông Phương Diễm, là cô giáo dạy vẽ mà anh mời đến cho Asa.”
Asa giờ phút này đứng yên tại chỗ, dựa lưng vào người ba mình là Lập Gia Khiêm, đôi mặt to tròn thật đẹp kia nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai lúc này cũng đang nhìn Asa, nội tâm cô vô cùng bất an, là người lớn, cô mở miệng nói: “Xin chào anh bạn nhỏ Asa, cô chính là cô giáo dạy vẽ của con, về sau con cứ gọi cô là cô giáo Diễm.”
Vừa nói, Lâm Thanh Mai vừa đến gần Asa, lúc cô còn cách Asa chưa đến hai mét, cô ngồi xuống đưa tay phải ra rồi dịu dàng nhìn Asa.
Asa thực chất là một người rất khó gần gũi người lạ, nhưng đêm nay không biết tại sao, khi nhìn thấy cô giáo, nhịp tim của cậu nhóc đập rất nhanh, thậm chí mặt còn hơi đỏ.
Lập Gia Khiêm nói: “Asa, chào cô giáo đi con.”
Anh nhẹ nhàng đẩy cơ thể của thằng bé lên phía trước, hi vọng Asa có thể chủ động lại gần nắm lấy tay Lâm Thanh Mai.
Đúng như Lâm Thanh Mai hi vọng, Asa rụt rè đi về phía trước một bước, sau đó cậu nhóc duỗi bàn tay mập mạp của mình ra, đặt vào bàn tay cô rồi nói: “Con chào cô, con tên là Asa, trước đó ba đã nói với con, bây giờ chúng ta đi vẽ tranh thôi, cô đi theo con lên lầu nha!”
Asa tựa như một chàng trai lịch thiệp, cậu nhóc kéo lấy tay Lâm Thanh Mai, dẫn Lâm Thanh Mai đi lên cầu thang.
Lâm Thanh Mai lúc này đang kích động vô cùng, niềm vui sướng của cô không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, trong mắt cô bây giờ chỉ có Asa, cô không thể chờ nổi, muốn nhanh chóng được ở riêng với thằng bé, trong lòng cô lúc này làm gì còn hai người Lập Gia Khiêm và Đồng Dao.
Cô cũng không thèm nói lời nào với bọn họ, cứ thể đi theo Asa lên tầng.
Chờ Lâm Thanh Mai và Asa lên tầng xong, Đồng Dao nhìn những bậc cầu thanh trống rỗng kia, trong lòng chợt nổi lên một cơn khó chịu.
Thực tế là chuyện anh rể tìm gia sư cho cháu trai của cô là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Lâm Thanh Mai xuất hiện lại khiến cho cô cảm thấy bồn chồn lạ thường…
Trong lòng cô chợt có một nỗi lo lắng, sợ rằng cô gia sư đẹp như thiên thần này sẽ thay thế mất vị trí của mình trong lòng Asa…
“Đồng Dao, hôm nay là buổi học vẽ đầu tiên của Asa, tôi lên xem thằng bé một chút, em cứ tự nhiên.” Lập Gia Khiên đứng dậy.
Trong lòng Đồng Dao chợt có gì đó trùng xuống, ngay cả Lập Gia Khiêm cũng bị cô gái này hấp dẫn, cô không khỏi kinh ngạc.
Dựa theo những gì cô thấy từ trước đến nay, Lập Gia Khiêm chưa bao giờ ở một mình với bất kì người phụ nữ nào khác ngoại trừ hai chị em Vương Thư Hân và Vương Gia Linh…
Ngay cả khi Asa ở đó, trong mắt Đồng Dao, việc Lập Gia Khiêm đích thân qua xem tiết học vẽ của con trai mình vẫn có chút gì đó không bình thường.
“Anh rể, gần đây anh có tin tức gì của chị gái em không?” Đồng Dao đột nhiên hỏi, cô ta nhất thời không thể chấp nhận việc Lập Gia Khiêm bị vẻ đẹp kia thu hút.
Nhắc đến chị gái của cô, Lâm Thanh Mai, lần nào tâm trạng của Lập Gia Khiêm cũng thật tồi tệ.
Quả nhiên, bước chân chuẩn bị lên cầu thanh của Lập Gia Khiêm ngừng lại, anh sững người quay lại nhìn Đồng Dao, một lúc sau mới đáp: “Không có.”
Đồng Dao mỉm cười nói: “Dù sao thì em vẫn tin chị ấy còn sống, em cũng tin chị ấy nhất định sẽ trở lại.”
Cô ta cố ý nói như vậy để lấy lòng Lập Gia Khiêm, anh cũng gật đầu nói: “Ừm, anh cũng nghĩ như vậy.”
“Đồng Dao, thay anh hỏi thăm mẹ.” Nói xong, Lập Gia Khiêm tiếp tục đi lên tầng.
Mặc dù Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai chưa kết hôn, nhưng kể từ khi Asa xuất hiện năm đó, Vương Lệ Hằng cũng đã xem Lập Gia Khiêm như con rể, thậm chí Đồng Dao cô cũng phải gọi anh một tiếng anh rể, suốt sáu năm qua cũng chưa từng thay đổi.
Thời gian hơn sáu năm vừa qua, bọn họ sớm đã coi nhau như người một nhà.
Thằng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lập Gia Khiêm, Đồng Dao mới không cam lòng rời khỏi biệt thự.
…
Năm phút sau, Đồng Dao leo lên xe phòng của ngôi sao trị giá trăm tỷ rời khỏi biệt thự.
Trên xe, Đồng Dao bảo thợ trang điểm make up lại cho mình.
Thật ra Đồng Dao không thích trang điểm, nhưng mỗi lần đến biệt thự của Lập Gia Khiêm, để cho Asa và anh ngắm nhìn cô ta nên cô ta vẫn luôn duy trì thói quen make up trước khi gặp hai người họ.
Trợ lý riêng của Đồng Dao là chị Hoa, chị ta mặc một bộ đồ bó sát màu đỏ tươi, đang tỉ mỉ chải mái tóc đen mượt của Đồng Dao ra phía đằng sau, dung mạo của chị ta nhờ lớp make up tinh xảo đã trở nên vô cùng có khí chất, chị ta đã làm trợ lí cho Đồng Dao được năm năm, tính đến nay cũng đã bước sang tuổi bốn mươi.
Chị Hoa cảm thấy sắc mặt Đồng Dao sau khi lên xe không được tốt lắm, chị ta hỏi thẳng: “Dao Dao, em có chuyện gì sao? Bình thường rời khỏi biệt thự em luôn tươi cười, hôm nay có chút khác thường.”
Đồng Dao lúc này nhắm mắt lại, chuyên viên trang điểm đang đánh mắt cho cô ta, Đồng Dao nhắm mắt nói: “Anh rể của em đã thuê một giáo viên mỹ thuật cho cháu trai em.”
Trong mắt chị Hoa có chút nghi hoặc: “Vậy nên?”
Đồng Dao bất mãn nói: “Người phụ nữ kia trời sinh đã có khuôn mặt hồ ly, em thấy ánh mắt của anh rể có chút không đúng…”