Vương Gia Linh nhìn thấy tin nhắn của Lâm Thanh Mai gửi tới là lúc nửa đêm, sau khi đi ra khỏi nhà tắm, thuận tay cầm điện thoại di động trên bàn trang điểm lên xem.
Thấy số điện thoại di động của người lạ, liền nhấp vào số đó để xem nội dung...
Năm phút sau, Vương Gia Linh sắc mặt tái nhợt, đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Đầu óc cô ta trống rỗng!
Đôi môi của Vương Gia Linh khẽ run, cô ta tự lẩm bẩm: "Làm sao có thể... Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai... làm sao có thể..."
Cô ta đột nhiên mất thăng bằng, ngồi bệt trên mặt đất, hồi lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
Nghĩ đến cảnh Lập Gia Khiêm và Đông Phương Diễm ôm hôn nhau đêm qua, cô ta chợt thấy khí huyết dâng trào, tim đập rộn lên.
Lập Gia Khiêm đã sớm biết Đông Phương Diễm là Lâm Thanh Mai rồi sao?
Lâm Thanh Mai đã trở lại ...
Cô ta thực sự đã trở lại!
Vương Gia Linh sợ hãi, vội vàng đi tới bàn trang điểm lấy điện thoại di động, rồi nhanh chóng bấm gọi cho chị gái của mình là Vương Thư Hân.
Khi điện thoại được kết nối, Vương Gia Linh gần như sắp khóc: "Chị! Đông Phương Diễm có thể chính là Lâm Thanh Mai!"
Vương Thư Hân bị cú điện thoại của em gái đánh thức, ánh mắt còn có chút buồn ngủ, nhưng những gì Vương Gia Linh nói đã khiến cô ta tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Em nói Đông Phương Diễm là Lâm Thanh Mai? Sao có thể? Hai người bọn họ hoàn toàn là khác nhau!" Vương Thư Hân rất kinh ngạc, cho rằng em gái mình bị thần kinh.
Vương Gia Linh cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, trước khi sự việc thực sự được xác nhận, cô ta vẫn chưa thể tin được.
Cô ta định thần lại và nói: "Vừa rồi có một người lạ gửi tin nhắn cho em. Cô ta tự xưng là Đông Phương Diễm. Số điện thoại này rất dễ xác minh. Em chỉ cần hỏi Gia Khiêm là biết, nhưng nếu tin nhắn này thực sự là của Đông Phương Diễm gửi cho em... "
Vương Thư Hân trực tiếp ngắt lời cô ta: "Gia Linh, gửi tin nhắn của cô ta cho chị xem, lát nữa em dùng số nội bộ gọi vào phòng chị."
"Vâng ạ!"
Sau khi cúp điện thoại, Vương Gia Linh chuyển tiếp tin nhắn của Lâm Thanh Mai cho Vương Thư Hân.
Không lâu sau, cô ta dùng số máy riêng gọi lại cho Vương Thư Hân.
Vương Thư Hân trả lời điện thoại: "Chị vừa đọc tin nhắn cô ta gửi tới... Một tin nhắn làm sao có thể chứng minh cô ta là Lâm Thanh Mai được chứ? Người phụ nữ Đông Phương Diễm này âm mưu thủ đoạn đầy mình, xem ra cô ta định tiếp cận Gia Khiêm. Chúng ta phải tìm cách nhắc nhở cậu ta mới được."
"Chị! Nếu Đông Phương Diễm thực sự là Lâm Thanh Mai thì sao? Chuyện này thật ra không khó để điều tra, cùng lắm là để cô ta đi kiểm tra AND với Đồng Dao và Vương Lệ Hằng. Nếu chỉ là hàng giả để xem cô ta có thể giả mạo được bao lâu? Huống chi Gia Khiêm cũng không phải kẻ ngốc!"
Vương Thư Hân đột nhiên chìm vào trong dòng suy nghĩ của mình, không ngờ lúc này đầu óc của em gái mình lại khá minh mẫn, Gia Linh còn nghĩ ra những điều mà cô ta chưa nghĩ đến.
“Gia Linh, nếu Đông Phương Diễm thật sự là Lâm Thanh Mai, thì em định làm gì?” Vương Thư Hân hỏi thẳng.
Vương Gia Linh mặt mày đưa đám, tay chân đều luống cuống cả lên: "Em không biết... em bất an lắm chị ạ, tối hôm qua em nhìn thấy Gia Khiêm hôn cô ta..."
Vương Gia Linh nghe thấy tiếng khóc thương tâm của em gái, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không ngờ người em gái lương thiện dũng cảm của mình, kể từ khi bị dao đâm, đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây một Lâm Thanh Mai bị hủy dung, thay đổi dung mạo, cũng có thể khiến cô khóc...
"Gia Linh, cứ bỏ chuyện của Lâm Thanh Mai sang một bên, bình tĩnh trước, chị sẽ tìm thời gian gặp Bạch Cảnh Phong. Nếu Lâm Thanh Mai có thể sống trong nhà của Bạch Cảnh Phong, cho dù hai người họ không có quan hệ nam nữ như mọi người nghĩ nhưng chắc chắn quan hệ cũng không thuộc dạng bình thường."
"Chuyện của Lâm Thanh Mai, chúng ta phải hết sức cẩn thận! Gia Khiêm rất coi trọng Lâm Thanh Mai, chị không cần nói em cũng biết. Nếu như chúng ta hấp tấp đối phó với Lâm Thanh Mai, rất có thể là quan hệ của chúng ta với Gia Khiêm sẽ coi như bỏ... "
Đôi mắt đen của Vương Thư Hân lóe lên, cô ta cười gian xảo: "Thật ra muốn đối phó với Lâm Thanh Mai, chúng ta không cần tự mình ra tay! Theo chị biết, Đồng Dao, Trần Ngọc, Chương Ngọc Lan, tùy ý chọn một người ghét Lâm Thanh Mai làm là được, chuyện trong cái vòng giải trí này vốn đã chẳng còn là bí mật..."
"Hơn nữa, một trong những người cung cấp thông tin cho chị tiết lộ rằng vào thời điểm đó, Đồng Dao đã đánh Lâm Thanh Mai tại Bệnh viện Nhân dân số 1. Chồng cô ta là Trần Hoàng Khôi cũng giúp Lâm Thanh Mai đánh Đồng Dao. Sau đó, Đồng Dao và Trần Hoàng Khôi đã bí mật ly hôn. Những chuyện này quá có lợi cho chúng ta!"
Vương Gia Linh nghe thấy chị nói vậy, vốn cảm thấy tuyệt vọng, giống như bị vẩy máu gà lên, giờ vô cùng hưng phấn nói: "Chị! May mà em gọi điện trước cho chị, giờ em đã tỉnh táo hơn rồi... Ban nãy thực sự em hoảng quá!"
"Em ấy à, chính vì quá thích Gia Khiêm mà chỉ số IQ giảm sút, Gia Linh, lấy hết sức lực năm đó của em ra đi, tình yêu giống như chiến trường! Nếu em lùi bước, người đàn ông em thích sẽ thuộc về người phụ nữ khác..."
Một tia thù địch hiện lên trong mắt Vương Gia Linh: "Chị, em hiểu rồi! Sau khi xác nhận lòng mình, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rút lui! Cho dù là Lâm Thanh Mai..."
...
7 giờ sáng hôm sau, Lâm Thanh Mai còn chưa thức dậy đã nghe thấy tiếng chuông cửa từ dưới lầu truyền đến.
Cô vội vàng đứng dậy, chưa kịp rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xuống lầu trong bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh nước biển.
Nhớ ra ngoài quần áo ngủ thì bên trong mình không mặc gì, Lâm Thanh Mai vội vàng quay lại mặc áo gió rồi mới ra ngoài.
Ai lại đến biệt thự tìm cô sớm như vậy?
Bạch Cảnh Phong đang quay phim, hẳn sẽ không có ai đến biệt thự tìm anh.
Lâm Thanh Mai ra phòng khách, thì nhìn thấy hai ba con Lập Gia Khiêm đang đứng bên ngoài, nhịp tim của cô chợt tăng tốc...
Sao mới sáng sớm Lập Gia Khiêm đã mang con trai đến đây làm gì?
Tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa, Lâm Thanh Mai không do dự nữa, ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, chưa kịp chào Asa, cô đã thấy một bóng người nhỏ bé lao vào ôm lấy cô, chính xác là ôm lấy chân cô.
Lâm Thanh Mai liếc nhìn Lập Gia Khiêm, cô nói chuyện với anh bằng khẩu hình: "Thằng bé sao thế?"
Lập Gia Khiêm cười bí hiểm không nói, khuôn mặt hoàn mỹ như một nam thần cao ngạo, như thể anh đã làm được một điều gì đáng tự hào lắm, đang chờ Lâm Thanh Mai khen anh một câu.
Lâm Thanh Mai không hiểu nổi niềm tự hào trong mắt anh, cô cúi đầu hỏi: "Asa, con sao thế?"
Khuôn mặt của Asa chôn vào bụng của Lâm Thanh Mai, thân hình nhỏ bé khóc thút thít, thương tâm không cách nào kiềm chế được.
Tiếng khóc nức nở của con trai khiến cô đau lòng không thôi, cô quỳ xuống, nâng mặt Asa lên, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho cô Diễm biết, ai đang bắt nạt con?"
Asa lắc đầu không nói, trên mặt lộ ra những giọt nước mắt lo lắng, hai bàn tay nhỏ bé đầy thịt chạm vào má của Lâm Thanh Mai, rất thận trọng chạm vào, một lúc sau, nước mắt lại rơi xuống.
“Lập Gia Khiêm, Asa bị làm sao vậy?” Nhìn thấy con trai mình cứ im lặng, Lâm Thanh Mai chỉ có thể hỏi ba của nó.
“Tối qua anh đã dành năm tiếng đồng hồ để kể cho Asa nghe những câu chuyện mà em chưa kể xong.” Lập Gia Khiêm cũng ngồi xổm xuống, thu hẹp khoảng cách giữa anh và cô.
Lâm Thanh Mai biết anh bị thương ở chân không tiện ngồi xổm như vậy, cô liền đứng dậy nắm tay Asa rời đi: "Mọi người vào nhà đi."
Lập Gia Khiêm nhìn hai mẹ con đi về phía trước, anh cũng bước vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.
Khi cả nhà ba người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Asa nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thấy không hài lòng, cậu bé đưa tay lên lau nước mắt rồi đột nhiên hỏi: "Mẹ, khi nào mẹ chuyển vào biệt thự ở cùng ba với con?"