CHƯƠNG 23: MẸ CHỒNG TỚI CỬA
Khi Lâm Thanh Mai ra khỏi thang máy rồi quay trở lại văn phòng, cô nhìn thấy trên bàn làm việc của mình có đặt một túi thức ăn.
Sau đó, cô mới chợt nhớ ra bản thân còn chưa có ăn tối.
Nhìn vào túi đồ ăn ngoài, cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra những đồng nghiệp tăng ca đều đã tan làm hết cả rồi.
Cũng không biết đống đồ ăn ngoài này trước đó là do ai trả tiền nữa.
Cô nhớ tới chuyện mang đồ ăn tới phòng tổng giám, vội vã chạy đến văn phòng tổng giám.
Nhìn thấy phòng tổng giám còn bật sáng đèn, Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Mời vào.” Giọng rất lạnh lùng, lại còn rất công thức.
Lâm Thanh Mai đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tổng giám Lý Trường Lâm vẫn còn đang làm việc trước máy tính, cô khẽ nói nhỏ: “Thật xin lỗi, Lý Trường Lâm, đã làm phiền anh rồi, xin hỏi đồ ăn ngoài này là do anh trả tiền sao?”
Lý Trường Lâm không ngước mắt: “Ừm.”
“Cảm ơn anh, tôi lập tức trả lại tiền cho anh nha…” Lâm Thanh Mai vừa dứt lời, liền lấy tiền trong túi ra đã chuẩn bị trước đó.
Lúc này, anh mới ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Cô đặt tiền trên bàn trà là được.”
“À, được thôi.”
Sau khi đặt tiền lên bàn trà, Lâm Thanh Mai vừa muốn rời đi, Lý Trường Lâm đột nhiên nói: “Cô vừa đi đâu vậy? Tôi ra bên ngoài tìm cô tận hai lần, cũng không thấy cô ngồi ở chỗ làm việc.”
Lý Trường Lâm tìm cô à?
Cô chột dạ nên sửng sốt hết một lúc, tạm thời nghĩ ra một cái cớ: “À, vừa nảy tôi đi xuống lầu, bạn tôi tìm tôi có chút chuyện.”
Lý Trường Lâm nhìn chằm chằm cô vài giây, lạnh lùng nói: “Sửa mấy bản vẽ còn lại hết đi, một giờ sau tôi có việc cần dùng chúng.”
“Được, không thành vấn đề.” Lúc trước cô không đặt mấy bản vẽ hoàn chỉnh vào thư mục chia sẻ, thực tế thì bây giờ chỉ còn lại bản cuối cùng.
Sau khi Lâm Thanh Mai về chỗ ngồi, cô ăn vài miếng đồ ăn rồi bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ.
Bốn mươi phút sau, bản vẽ đã được sửa xong, cô đặt mười bản vẽ lại với nhau vào trong thư mục được chỉ định, đến chào tạm biệt Lý Trường Lâm rồi rời công ty.
Sau khi rời khỏi tòa nhà công ty, Lâm Thanh Mai nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đang đậu ở bên ngoài, vốn sẽ không thu hút sự chú ý của cô, đáng tiếc khi cô nhìn thấy biển số xe quen thuộc, thì ra là Trần Hoàng Khôi.
Cô dừng lại, trước đó cô không có nghe điện thoại của anh, cô đoán rằng chắc Trần Hoàng Khôi đang tìm cô, Lâm Thanh Mai bước qua đó.
Lúc này, Trần Hoàng Khôi mới mở cửa xe, sau khi nhìn thấy cô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta nở ra nụ cười yếu ớt: “Mẹ bảo tôi đến đón cô tan làm, khi nhìn thấy xe cô còn đậu ở trong nhà, bà ấy không có an tâm chút nào, nói là một người phụ nữ nếu tan làm về nhà lúc ban đêm sẽ không có an toàn.”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai vẫn như thường: “Trước kia bà ấy cũng không có lo lắng cho tôi như vậy, chuyện tôi tăng ca cũng không phải ngày một ngày hai.”
Cô nói ra mấy lời không mặn không nhạt khiến cho Trần Hoàng Khôi tức khắc mất đi ý cười, anh ta trực tiếp xuống xe.
Anh ta bước lại gần cô, mở cửa xe bên ghế phó cho Lâm Thanh Mai cô, bình tĩnh nói: “Lên xe đi, mẹ tôi đang hầm canh ở nhà, chờ chúng ta về ăn cơm đó.”
Trong lòng của Lâm Thanh Mai có bài xích, cô không muốn quay về đó để diễn trò với Trần Hoàng Khôi cùng nhau lừa mẹ anh ta nữa.
Cô bình tĩnh nói: “Trần Hoàng Khôi, cho dù bà ấy không có biết chuyện chúng ta đã ly hôn nhưng sơm muộn gì thì bà ấy cũng biết thôi. Anh cứ tiếp tục giấu diếm như vậy cũng không phải là cách tốt. Tôi còn phải trở về với Bảo Bảo nữa, anh cứ nói với bà là tôi còn đang tăng ca, bảo bà không cần đợi tôi về nữa, mấy người nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Không đợi Trần Hoàng Khôi trả lời, thì điện thoại của Lâm Thanh Mai đã vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên là mẹ Trương Mỹ Phụng gọi đến, cô do dự một lúc, rốt cuộc cũng nghe điện thoại.
“Alo, là Thanh Mai hả, Hoàng Khôi có tới đón con không vậy?”
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta một cái, trả lời: “Dạ có tới.”
Trương Mỹ Phụng cười nói: “Vậy là tốt rồi, các con mau trở về đi, canh đã nấu xong rồi, đợi các con về đến nhà, vừa vặn có thể uống.”
Trần Hoàng Khôi đoạt lấy điện thoại của Lâm Thanh Mai, nói: “Mẹ à, chúng con sẽ lập tức về ngay…”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lâm Thanh Mai hơi tức giận: “Ai mượn anh tự quyết định dùm tôi hả!”
“Tôi đã tới tận chỗ đón cô rồi, cô cũng không thể để tôi đi uổng công chuyến này được? Huống hồ vừa rồi tôi đã nói với mẹ, nếu cô không quay về, mẹ tôi nhất định sẽ tra hỏi tôi nửa ngày, với lại bà ấy cũng chỉ ở đây có mấy ngày, cô giúp tôi giấu diếm chuyện ly hôn trước đi, hai ngày này ở công ty có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, nếu lại bị mẹ tôi tra hỏi chuyện vì sao phải ly hôn, tôi cũng không có thời gian để ứng phó với bà.” Giọng điệu của Trần Hoàng Khôi đột nhiên dịu đi rất nhiều.
Điều này khiến cho Lâm Thanh Mai dù trong lòng có tức giận đến mấy cũng không có cách nào bộc phát được.
Ngộ nhỡ chuyện ly hôn bị mẹ anh ta biết được, nói không chừng còn mang chuyện ầm ĩ tới mẹ của cô, đến lúc đó đã phiền lại càng thêm phiền.
Cô suy nghĩ khoảng nửa phút, cuối cùng cũng quyết định lên xe.
Sau khi chiếc BMW của Trần Hoàng Khôi rời đi thì một chiếc Maybach đậu trong bóng tối vừa vặn thấy hết cảnh tượng vừa rồi.
Lập Gia Khiêm ngồi trong xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc còn đang đốt dang dở, anh tận mắt nhìn thấy Lâm Thanh Mai lên xe của Trần Hoàng Khôi.
Trong đáy mắt sâu thẳm của Lập Gia Khiêm hiện lên một tia lạnh lẽo.
…
Sau khi Trần Hoàng Khôi và Lâm Thanh Mai về đến nhà, thì thấy được Trương Mỹ Phụng đang bận rộn trong bếp, đeo tạp dề đứng ở bàn ăn, bà đang ướp cánh gà để chuẩn bị ngày mai chế biến.
Vừa nhìn thấy con trai và con dâu trở về, Trương Mỹ Phụng cười nói: “Về rồi à, các con mau đi rửa tay đi, mẹ bưng canh lên liền.”
Nội tâm của Lâm Thanh Mai có chút phức tạp, trên mặt nở nụ cười: “Mẹ, đã muộn như vậy rồi, sao mẹ còn chưa đi ngủ?”
“Haiz, sớm quá mẹ ngủ không được, nếu mẹ đã đến đây rồi, đương nhiên là muốn nấu mấy món mà hai con thích ăn! Thanh Mai à, Hoàng Khôi nói với mẹ, con tới công ty lớn làm việc, vậy con sẽ đi trong bao lâu hả? Cứ tiếp tục tăng ca như vậy, thì có thời gian đâu mà ở bên cạnh của Hoàng Khôi đây…” Trong đáy mắt của Trương Mỹ Phụng bắt đầu cảm thấy bất mãn, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.
Lâm Thanh Mai đối với loại thái độ này của Trương Mỹ Phụng, tuy biết nhưng không thể làm gì được.
Bề ngoài, đối với cô rất khách sáo nhưng nếu không có chỗ nào vừa ý thì bà ấy lập tức bới móc khắp nơi.
Nghĩ đến quan hệ hiện tại của cô và Trần Hoàng Khôi, cô cũng lười cãi lại với Trương Mỹ Phụng, cô nhìn Trần Hoàng Khôi một cái, cũng không nói gì, trực tiếp đi vào toilet rửa tay.
Khi cô đóng cửa lại, sắc mặt của Trương Mỹ Phụng lập tức thay đổi, bà nói với Trần Hoàng Khôi: “Con xem nó đi, thái độ gì hả! Mẹ không ngủ một đêm, thương nó vì tăng ca vất vả, ở nhà bận rộn hầm canh cho nó, nó thì hay rồi, vừa về tới nhà đã hiện cái sắc mặt này cho mẹ xem là sao…”
Trần Hoàng Khôi đã quen với tính tình của Trương Mỹ Phụng, nói với bà: “Mẹ, mặc kệ cô ấy đi, cô ấy tăng ca mệt, tâm tình không được tốt lắm.”
“Hoàng Khôi à, không phải mẹ nói con đâu, bây giờ ít nhiều gì thì con cũng là ông chủ của một công ty! Cũng không phải không nuôi nổi nó? Sao lại để cho nó suốt ngày lộ mặt ở ngoài! Mẹ thấy trong tủ lạnh nhà con không có chứa cái gì hết, cũng biết được thường ngày các con không có ở nhà ăn cơm, con nói công ty nhiều việc như vậy, nó là vợ cũng không biết thương con, có thể thấy được nó không chăm sóc tốt cho con, mẹ thấy cảnh này trong lòng rất khó chịu…”
“Thế thì lấy vợ có lợi ích gì chứ? Tiền lương của nó cũng chỉ là tiền tiêu vặt, tại sao không chịu biết thân biết phận thành thật ở nhà đợi con về chứ?
Ngay từ đầu Trương Mỹ Phụng rất không vừa ý chuyện con dâu ra ngoài làm việc, bà rất hy vọng con dâu bà là một người vợ hiền mẹ tốt, toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho con trai Trần Hoàng Khôi bà.”
Lâm Thanh Mai ở trong phòng tắm nghe thấy những lời này, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cô làm bằng chính sức lực của mình, cho dù kiếm tiền không nhiều bằng Trần Hoàng Khôi nhưng cô vẫn luôn sống vì cái nhà này.
Nhưng lại vì vài ba câu nói của Trương Mỹ Phụng, lại vứt bỏ hết những cố gắng nổ lực của cô.
Chỉ là hiện tại, sự cố gắng của cô lại không liên quan đến cái gia đình này nữa…
Lâm Thanh Mai hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng tắm, giả vờ như không nghe thấy những lời đó.
Cô đi tới bàn ăn, nhìn thấy Trương Mỹ Phụng đã đặt bát canh lên bàn, cô nói: “Cảm ơn mẹ.”
Trương Mỹ Phụng đang cầm thìa trong tay, ngồi bên cạnh Trần Hoàng Khôi, bà thổi canh trong thìa, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Thanh Mai à, nếu thật tình muốn cảm ơn, mong con sinh cho cái nhà họ Trần này một đứa nhỏ mập mập!