CHƯƠNG 180: CÔ BỊ HUỶ DUNG
Người đàn ông duy nhất xuất hiện trong phòng bệnh lại nói anh ta phải đi, nên Lâm Thanh Mai hỏi gấp: “Anh đừng đi! Mau nói cho tôi biết, con tôi đang ở đâu? Nó đang ở đâu? Các người đã làm gì đứa bé? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Cơ thể tôi bị làm sao? Tại sao trên mặt tôi lại quấn băng…”
Chuỗi câu hỏi khiến Đông Phương Trực nghe đến điếc lỗ tai, anh ta chỉ chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó!”
Đối mặt với một người phụ nữ mất hết kiểm soát và gần như sắp sụp đổ, Đông Phương Trực không muốn tiếp chuyện, anh ta bấm micro trên tai nghe, nói: “Jenny, mau tới phòng bệnh, nói cho người phụ nữ này một số thông tin cơ bản.”
Sau khi nói xong, Đông Phương Trực nhìn Lâm Thanh Mai một cái: “Cô có vấn đề gì cứ hỏi thứ ký của tôi.”
Cũng không để ý Lâm Thanh Mai có vui hay không, anh ta ngồi trên ghế di động rời đi.
“Này…” Lâm Thanh Mai còn muốn hỏi thêm, nhưng chợt nhớ ra người đàn ông kia nói sẽ cử thư ký tới, cô đành đem câu hỏi nuốt xuống bụng.
Câu “này” của Lâm Thanh Mai khiến Đông Phương Trực xoay người lại, lạnh lùng nói: “Cô kia, nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Đông Phương Trực.”
Đối với số ít tỷ phú, Đông Phương Trực được coi là thánh nhân trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ, tồn tại ở cấp độ lão làng trong mắt các chuyên gia trong ngành.
Nhưng đối với Lâm Thanh Mai, người chưa từng quan tâm đến thông tin về phẫu thuật thẫm mỹ mà nói, cái danh xưng này hoàn toàn xa lạ, không có chút ấn tượng nào.
Sự im lặng của Lâm Thanh Mai khiến Đông Phương Trực không vui: “Tôi đã nói ra đại danh của mình, chẳng phải cô cũng nên nói tên của mình để đáp lễ sao?”
Đôi mắt đen láy của cô loé lên, cô khẽ nói: “Tôi tên là Lâm Thanh Mai.”
“Bây giờ tôi đang ở đâu? Đây có phải bệnh viện không?” Lâm Thanh Mai không nhịn được bắt đầu đặt câu hỏi.
Trong khi cô đang chờ câu trả lời của Đông Phương Trực thì thư ký Jenny của anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng bước vào phòng.
Jenny nhìn rất xinh đẹp, nhưng cũng rất chuyên nghiệp, cô ta lập tức đi tới chỗ Đông Phương Trực, cúi người hỏi: “Ông chủ, tôi đã mang theo hồ sơ bệnh án của cô ấy tới.”
Đông Phương Trực giao mọi thứ trong tay cho Jenny, cầm bệnh án từ tay cô ta, lười biếng nói: “Nơi này không có việc gì của cô nữa, để tôi nói chuyện với cô ấy.”
Jenny: “Vâng, ông chủ.”
Sau khi Jenny rời đi, Đông Phương Trực đứng dậy khỏi chiếc ghế thông minh, cởi găng tay và kính bảo hộ ném lên ghế, rồi từ từ xem xét nội dung bệnh án…
Lâm Thanh Mai vội hỏi: “Anh Đông Phương, cho hỏi con tôi đang ở đâu? Có phải nó đang ở phòng bệnh khác không? Nó vẫn ổn chứ? Rốt cuộc tôi bị làm sao? Tôi đã được cứu đúng không?”
Đông Phương Trực không để ý đến cô, vẫn chuyên tâm xem bệnh án.
Tâm trạng Lâm Thanh Mai vô cùng kích động như sắp bùng nổ, nếu không phải trên người đầy thương tích, còn có vết thương trên bụng, cô thật muốn đứng dậy xem bệnh án trên tay Đông Phương Trực.
Cô hết sức kiềm chế sự nóng nảy của mình, chờ câu trả lời của Đông Phương Trực. Ít nhất có một điều khiến Lâm Thanh Mai tạm thời yên tâm, đó là cô không gặp Kiệt và Hạ Thiên, cô đoán rằng có lẽ cô đã được cứu ra ngoài.
Về phần ngọn nguồn ra sao, cô chỉ có thể trông cậy vào người đàn ông trước mắt sẽ nói cho cô biết.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Thanh Mai mới có thời gian quan sát vẻ ngoài của Đông Phương Trực.
Chỉ thấy vẻ mặt của Đông Phương Trực hơi nặng nề, người đàn ông tuấn tú này có khuôn mặt cực kỳ mê người, rõ ràng là một tuyệt thế mỹ nhân, nhưng hình dáng đặc thù của anh ta lúc nào cũng nói cho người ta biết anh ta là đàn ông đích thực.
Anh ta cao 1 mét 88, trông như người mẫu nam, vai rộng eo hẹp, thân hình chuẩn tỷ lệ vàng, đôi chân dài thẳng tắp, chiếc áo khoác dài được làm từ chất liệu đặc biệt, được cắt may giống như một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ tôn lên vóc dáng cao gầy của anh ta, mà chiếc áo khoác màu trắng lạnh như băng còn cho biết nghề nghiệp của người mặc, đồng thời mang lại hai hương vị, vừa chuyên nghiệp lại vừa bất cần đời.
Mái tóc ngắn bồng bềnh màu bạch kim của anh ta là một trong những dấu hiệu đặc trưng, khiến cho người ta có cảm giác về công nghệ trong tương lai và thời trang phá cách.
Mười phút sau, Đông Phương Trực khép lại bệnh án, ngước mắt lên nói thẳng: “Bây giờ tôi sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô: Thứ nhất, là tôi đã cứu cô, hòn đảo kia là di sản ông ngoại để lại cho tôi. Thứ hai, lúc tôi tìm thấy cô, đứa bé trong bụng cô đã không còn, cho nên tôi cũng không biết đứa bé đang ở đâu.”
“Thứ ba, mức độ bỏng của cô rất nghiêm trọng, nếu cô tích cực phối hợp điều trị, dự tính khoảng hai năm sau vết bỏng trên người sẽ hoàn toàn bình phục. Tôi đảm bảo sẽ không để lại sẹo, nhưng cuộc sống sau này cô phải cực kỳ chú ý chống nắng, bởi vì da của cô rất dễ bị tổn thương và dị ứng.”
Cuối cùng cũng nói hết những điều quan trọng, Đông Phương Trực không nói nữa, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Thanh Mai, dường như đã rơi vào trạng thái hoá đá.
Lâm Thanh Mai tái nhợt, vô lực hỏi: “Còn gì nữa không?”
Đông Phương Trực bình tĩnh nói: “Cô chắc chắn muốn nghe lời kế tiếp? Hay để ngày khác chúng ta nói sau.”
Nước mắt của cô giống như vòi nước đã mở van, những giọt nước mắt ứa ra là khởi đầu của nỗi tuyệt vọng, cô còn hoài nghi liệu mình có phải điên rồi…
Nghe được lời nói phía sau của Đông Phương Trực, sao cô vẫn còn đủ thanh tỉnh mà lựa chọn nghe tiếp?
Đứa bé không còn…
Nhất định là Hạ Thiên và Kiệt đã đánh cắp nó!
Lâm Thanh Mai dùng tia lý trí cuối cùng nhìn anh ta: “Anh nói tiếp đi.”
Thấy dáng vẻ chịu không nổi của cô, Đông Phương Trực cũng không giấu giếm nữa, anh ta nói thẳng: “Bỏng nghiêm trọng nhất chính là khuôn mặt cô, vì thần kinh mặt rất phức tạp, mỗi nụ cười, tiếng khóc của cô đều sẽ liên quan rất nhiều…”
Lâm Thanh Mai hoảng sợ ngắt lời anh ta: “Tôi… có phải bị huỷ dung không?”
Hai cánh tay bị băng bỏ khiến cô không thể chạm vào mặt mình, một động tác không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng vì bị bỏng, mà cô cảm thấy bây giờ bản thân giống như một xác ướp vụng về và tức cười.
Nhìn những giọt nước mắt như tràn đê của cô, Đông Phương Trực, người luôn có thái độ lãnh đạm, nhất thời im lặng.
Anh ta cho rằng nước mắt của cô sẽ không ngừng rơi.
Cô cũng không để ý gì đến hình tượng mà khóc, cô cứ thế lặng lẽ khóc thút thít, như thể có quá nhiều nỗi đau buồn và đắng cay trong lòng.
Và dường như khóc đã trở thành phương thức biểu đạt bất lực nhất của cô.
Anh ta chỉ đứng đó, im lặng trong một phút, cuối cùng không chịu được nữa mà tiến đến gần cô.
Khi cách cô khoảng hai mét, Đông Phương Trực nói: “Nước mắt của cô không giúp gì cho vết bỏng đâu, hơn nữa nếu cô cứ tiếp tục khóc như thế, tôi lại phải gọi bác sĩ đến thay băng cho cô lần nữa. Tôi nói cho cô biết, mỗi lần thay băng sẽ giống như lột da! Mặc dù thuốc mỡ trị bỏng do tôi tự điều chế có hiệu quả lâu dài, nhưng nó cũng không chịu được nước mắt của cô đâu.”
Lời của anh ta nhanh chóng có tác dụng, Lâm Thanh Mai cố hết sức kiềm chế nỗi đau đớn tột cùng, giọng cô run rẩy nghẹn ngào: “Anh nói thật cho tôi biết đi, mặt tôi có thể chữa khỏi không?”
Không ai lại không quan tâm đến khuôn mặt mình, nếu một phần cơ thể bị thương, có sẹo có thể lấy quần áo che đi.
Nhưng mặt bị vậy thì sao?
Chẳng lẽ phải đeo khẩu trang và trùm khăn suốt đời?
Nếu cô mất đi dung mao ban đầu, Lập Gia Khiêm còn yêu cô nữa không?
Vấn đề này xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ của cô, toàn bộ trạng thái tinh thần của Lâm Thanh Mai vô cùng xấu, trong lòng có một nỗi sợ hãi và lo lắng sâu sắc…
Cộng thêm việc đứa bé trong bụng đã biến mất, Lâm Thanh Mai đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng vô lực, cảm giác ngột ngạt từ sâu trong não khiến cô hít thở không thông, muốn đập đầu vào tường!
Máy theo dõi nhịp tim bắt đầu có dấu hiệu bất thường, nhịp tim của Lâm Thanh Mai quá nhanh, cô nhắm chặt hai mắt như thể bị tra tấn tinh thần.
Vẻ mặt Đông Phương Trực biến đổi, anh ta lớn tiếng nói: “Lâm Thanh Mai! Cô mau bình tĩnh! Cô phải điều chỉnh lại cảm xúc! Tôi sẽ phái người đi tìm con cô, còn nữa, tôi sẽ cứu khuôn mặt của cô! Tôi đảm bảo sẽ chữa khỏi mặt cho cô! Hãy tin tôi!”