CHƯƠNG 11: HIỂU LẦM TỨC GIẬN
Khi Lâm Thanh Mai nhấn chuông cửa, cửa phòng khách sạn đột nhiên mở ra, cả căn phòng tối đen như mực, có một bàn tay to lớn kéo cô vào phòng.
Trong miệng toàn là mùi rượu nồng nặc khiến đầu cô có chút nặng trĩu, người đàn ông kia không thể chờ được nữa, có chút vội vã.
Lúc đầu Lâm Thanh Mai theo bản năng mà giãy dụa cho đến khi hoàn toàn bị anh nắm trong tay, cơ thể cô như nhũn ra sắp phải ngã xuống, người đàn ông đó bế cô bước vào phòng ngủ.
Ngay khi cô vừa nằm xuống, người đàn ông kia đã đè lên người cô, động tác thô lỗ không mang theo một tia ôn nhu nào.
“Cô của đêm nay, rất đặc biệt…”
Sau vài giây, đột nhiên, động tác của Lập Gia Khiêm dừng lại, một tay anh bóp cổ Lâm Thanh Mai, lạnh giọng nói: “Nói, tại sao trên người cô lại có mùi nước hoa của đàn ông?”
Loại hương vị này còn có phần quen thuộc.
Lâm Thanh Mai đột nhiên khó thở, cố gắng giãy dụa, do thân thể cô bị anh chế trụ nên khiến cô không thể nào động đậy.
Dù không bật đèn, nhưng cô có thể cảm nhận được đôi mắt chim ưng sắc bén tỏa ra lạnh lẽo, anh tựa như con báo đen đang chực chờ cắn đứt cổ cô.
Cô sợ hãi: “Anh … mau thả tôi ra … tôi không thở được …”
Giọng nói đứt quãng, đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm tối sầm lại, sức lực yếu đi một chút, nhưng anh vẫn bóp cổ cô: “Đừng gạt tôi, hậu quả cô gánh không nổi đâu.”
Tay anh mạnh đến mức khiến cô đau đến nỗi hít vài ngụm khí lớn: “Trước khi đến, tôi đang ở Đông cung, có một lão già tưởng nhầm tôi là mấy cô gái bồi rượu. Ông ta xé dây ái trên váy của tôi, dây áo bị đứt, sau đó có một người đàn ông khác tới giúp tôi buộc lại, có thể là mùi nước hoa lưu từ trên ngón tay anh ấy … Nếu không tin, anh có thể xem váy của tôi! ”
Tay của người đàn ông cuối cùng cũng buông cô ra, Lập Gia Khiêm vươn tay bật đèn, khuôn mặt hoàn mỹ đập vào mắt cô.
Chỉ là khuôn mặt của người đàn ông lúc này vẫn chưa hết tức giận, lạnh đến mức khiến người ta không dám tới gần.
Anh đứng dậy đi đến phòng khách tìm chiếc váy, tuy rằng chiếc váy đã bị rách nhưng anh vẫn thấy chiếc nơ trên dây vai, trong đó có một bên đã bị đứt.
Lập Gia Khiêm bỏ lại chiếc váy rồi ngang ngược trở lại phòng ngủ, Lâm Thanh Mai đã sớm xấu hổ trốn ở trong chăn, không dám nhìn anh.
Cơ thể cô yếu ớt run rẩy, nghĩ đến khoảnh khắc anh bóp lấy cổ cô, trong lòng cô vẫn còn vương vấn sợ hãi.
Cô không ngờ người đàn ông này khi tức giận lại đáng sợ đến như vậy …
“Lý do chính đáng. Lần này tôi tin tưởng cô, tốt nhất là cô nên nhớ kỹ những lời mà tôi đã từng nói, đồ của tôi đã từng chạm vào, không cho phép bất cứ kẻ nào có thể đụng đến!”
Sự cường thế và độc đoán của anh khiến cho Lâm Thanh Mai không nói nên lời, rõ ràng cũng chỉ là một trai bao, sao có thể nói những lời thẳng thừng ngạo mạn như vậy chứ.
“Bây giờ tôi có thể đi được chưa vậy?”
Lập Gia Khiêm xốc chăn lên rồi ném chăn xuống mặt đất, ánh mắt sâu thẳm, thở ra mùi rượu: “Đây là chuyện đáng cười nhất mà tôi từng nghe ngày hôm nay đấy.”
Anh ôm cô vào lòng: “Tôi còn chưa chính thức bắt đầu đâu, làm sao có thể buông tha cho cô được?”
Cuối cùng, cô cũng không thể trốn khỏi đêm nay.
Cô mang một dáng vẻ không sợ chết khiến cho Lập Gia Khiêm nổi cơn tức giận, động tác của anh càng thêm thô bạo mất khống chế…
Hai giờ sau, Lập Gia Khiêm mới buông tha cô.
Lâm Thanh Mai lui vào góc tường, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Cô không khỏi suy đoán, có phải Lập Gia Khiêm là một người thích sạch sẽ hay không…
Nghĩ tới đây, cô đứng dậy, lén lút đi tới, nhìn vào khe cửa của phòng tắm.
“Cô muốn hỏi cái gì?”
Một giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên trên đầu cô, Lâm Thanh Mai sợ tới mức định bỏ chạy, lại bị anh kéo vào trong phòng tắm.
“Giúp tôi lau người.” Anh ra lệnh.
Lâm Thanh Mai nhìn anh, cô biết nếu cô không làm theo ý anh, cô sẽ không thể ra khỏi phòng tắm này.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn tắm rửa cho anh.
Đợi đến khi tắm rửa xong, anh mặc quần áo vào, Lâm Thanh Mai mặc áo choàng tắm của khách sạn, ôm lấy chiếc váy không còn mặc được nữa mà phát phiền.
Lập Gia Khiêm mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc túi hàng hiệu ném vào chân cô, giọng điệu lạnh lùng: “Cho cô đó, mặc vào nhanh lên, tôi đưa cô về.”
Anh đã bước ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Thanh Mai lập tức mở túi ra xem, bên trong có một chiếc váy màu đen, còn chưa tháo mác nữa.
Cô chán ghét liếc nhìn, mặc dù quần áo chưa được giặt sạch.
Nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, nếu không mặc, chỉ có thể trần truồng đi ra ngoài.
Năm phút sau, Lập Gia Khiêm đưa cô ra khỏi khách sạn.
Lập Gia Khiêm của đêm nay, tâm tình có vẻ không tốt lắm.
Cô nhớ lần trước, anh còn dịu dàng với cô, đêm nay, lại như một con người khác.
Trong lòng Lâm Thanh Mai cảm thấy nhục nhã và oan ức.
Nhìn cảnh đêm trên phố, thấy đôi tình nhân nắm tay nhau tràn đầy ngọt ngào mà có chút hâm mộ.
Vì chồng cũ Trần Hoàng Khôi lừa dối, cô đã tự làm khổ mình.
Lưu lạc tới mức bị một trai bao dùng ảnh chụp uy hiếp.
“Có muốn biết tại sao lần nào tôi cũng cẩn trọng như vậy không?” Vẻ mặt của Lập Gia Khiêm lạnh lùng, giọng nói cũng không hề ấm áp.
Lâm Thanh Mai quay đầu nhìn anh, hai má có chút đỏ: “Tại sao?”
Anh thản nhiên liếc nhìn cô: “Bởi vì tôi sẽ không để những chuyện như có con riêng xảy ra trên người mình đâu.”
“……..”
Lâm Thanh Mai bị câu trả lời của anh làm cho sửng sốt, đó là lý do tại sao mỗi lần anh đều có mang đồ bảo vệ.
Chẳng lẽ sợ cô vô tình mang thai con của anh ấy à?
“Đừng tự đánh giá mình quá cao, tôi đối với ai cũng vậy hết.”
Sự khinh thường lạnh lùng này khiến cho Lâm Thanh Mai trầm mặc cả đêm muốn bạo phát: “Anh thật là buồn cười, ai lại ngu ngốc mà đi mang thai đứa con của anh chứ? Không sợ mất mặt khi sinh đứa nhỏ ra sao?”
Ai mà nóng lòng muốn có con cho loại đàn ông này!
Lập Gia Khiêm không giải thích, chỉ là khóe miệng nở ra một nụ cười khinh thường, rốt cuộc cô vẫn hiểu nhầm thân phận của anh.
“Anh cười cái gì! Tối nay tôi đã hoàn thành lời hứa, còn chín lần nữa, sau khi kết thúc anh phải trả lại ảnh chụp cho tôi!” Cô quyết định lần nào cũng phải nhắc nhở anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng điệu không vui: “Tại sao, ở bên cạnh tôi, còn không thể thỏa mãn cô sao? Cô nghĩ bản thân có thể thoát khỏi tôi à?”
“Đúng vậy! Tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh thôi!”
Lời nói lớn mật của cô khiến Lập Gia Khiêm cực kỳ bất mãn, tiếng phanh xe chói tai vang lên: “Có bản lĩnh, cô nói lại lần nữa xem.”
Lâm Thanh Mai kinh sợ rồi, tuy nói trên đường phố lúc nửa đêm có rất ít xe đi lại nhưng nếu phanh gấp như vậy vẫn rất nguy hiểm.
Cuối cùng, cô vẫn không nói gì.
Sau khi Lập Gia Khiêm đưa Lâm Thanh Mai đến khu nhà ở, anh lập tức lái xe đi.
Nhìn chiếc Maybach đi xa, cô hét lên: “Điên khùng à! Ăn trúng đạn dược sao!”
……
Lập Gia Khiêm trở về biệt thự, cởi cà vạt ra, dựa vào ghế sô pha, lấy điện thoại trong túi quần ra, vuốt màn hình, bấm vào album ảnh rồi tìm thấy một bức ảnh.
Cô gái trẻ trong ảnh cười rạng rỡ, gương mặt ngọt ngào, thanh tú như búp bê.
Anh tự lẩm bẩm: “Nếu đã đi với tên đó thì tại sao lại muốn quay trở về chứ?”