CHƯƠNG 154: SINH MỘT ĐỨA CON
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai tự nhiên tỉnh lại, lúc cô tỉnh lại thấy chỉ có một mình mình.
Cô lập tức bò dậy không tiếp tục ngủ nữa, trên người cô vẫn là chiếc váy liền nhăn nhúm tối qua, có điều bên trong không mặc gì hết.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trên xe tối hôm qua, trong lòng cô vừa tức vừa xấu hổ.
Lâm Thanh Mai cảm thấy hai má mình đang nóng bừng bừng lên, không dám tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa, cô phải mau chóng đến đoàn làm phim.
Sáng nay có cảnh quay của cô !
Rửa mặt chải đầu sơ qua xong, cô đi đến phòng thay đồ, chọn ra một bộ quần áo thích hợp, dù sao đồ ở đây đều theo kích cỡ của cô, cô cũng chẳng quản được nhiều như vậy !
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lâm Thanh Mai chuẩn bị đi xuống phòng khách dưới tầng.
Vừa liếc mắt đã trông thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lúc này anh đang không chuyển mắt nhìn thẳng vào cô.
Lập Gia Khiêm mặc một bộ Âu phục đặt may cao cấp màu xám đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng tinh không một vết bẩn, trên chiếc cà vạt màu đỏ thẫm thêu hai chữ cái nhỏ nhắn tinh xảo, đại biểu cho tập đoàn Lập thị.
Đôi giày da màu đen bóng loáng, hàng thủ công cao cấp thời thượng của Ý được đeo chắc chắn trên chân anh, hành động cử chỉ của anh hệt như những ngôi sao nam tuyến một trên thảm đỏ liên hoan phim quốc tế, ngay đến Lâm Thanh Mai cố tình muốn tránh ánh mắt anh cũng nhịn không được mà bị anh thu hút.
Lập Gia Khiêm động tác ưu nhã, tôn quý bước đến đầu cầu thang bằng gỗ, nhìn Lâm Thanh Mai đang từng bậc từng bậc bước xuống.
Trong phòng khách ngoài hai người bọn họ thì không còn một ai khác nữa.
Đôi mắt đen nhánh như màn đêm của anh ánh lên một tia trầm mặc không thể giải thích, khoảnh khắc anh cụp mắt xuống trong lòng đã có quyết định…
Đợi đến khi Lập Gia Khiêm một lần nữa nâng mắt lên nhìn vào cô, anh bình tĩnh nói: “Lâm Thanh Mai, anh đồng ý với em, sẽ không kết hôn với Vương Gia Linh.”
Bước chân của Lâm Thanh Mai thoáng khựng lại, lúc này cô chỉ cách anh có mười bậc thang thôi.
Anh bước lên từng bậc từng bậc thang, cho đến khi chỉ còn cách cô có một bậc, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn cao hơn cô một khoảng nhỏ.
Trái tim cô nhảy loạn không ngừng, trong đầu xuất hiện loại cảm giác vui mừng khôn xiết, chiếm lĩnh hết toàn bộ tâm trí cô, cô thậm chí còn không dám hỏi ra miệng.
Đôi mắt thâm thúy của Lập Gia Khiêm ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh vươn ngón tay nâng cái cằm thon nhỏ tinh tế của cô lên, nói: “Thế nào, đã hài lòng chưa?”
Vẻ mặt anh ít nhiều mang theo hương vị thỏa hiệp, Lâm Thanh Mai nhỏ giọng hỏi ra miệng: “Vậy thì ông nội anh phải làm thế nào bây giờ? Anh phải nói thế nào với ông?”
Lập Gia Khiêm dùng đầu ngón tay trỏ chọt chọt chóp mũi cô, nói: “Đồ ngốc này, đương nhiên anh sẽ nghĩ cách để ông nội anh thích em rồi, một khi ông nội anh chấp nhận em, thì bên phía ba anh cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy như có từng chùm pháo hoa rực rỡ xinh đẹp nở rộ trong lòng, kích động đến khiến hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt chua xót cảm động không ngừng tuôn ra.
Ngón tay cái của anh dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc, tất cả mọi vấn đề cứ để anh đối mặt đi.”
Lập Gia Khiêm vươn cánh tay ôm lấy cô vào lòng.
Cô khóc đến dè dặt, chỉ sợ mình vẫn đang trong mộng, Lập Gia Khiêm tối qua hãy còn khư khư cố chấp, thậm chí không nói đạo lý chỉ trong một đêm đã thay đổi.
Lâm Thanh Mai đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Em sẽ không để anh phải đối mặt một mình đâu ! Em sẽ luôn ở bên anh !”
Khóe môi anh nhếch lên một độ cong đẹp đẽ quyến rũ: “Thật sự thích đóng phim à?”
Ánh mắt Lâm Thanh Mai thoáng khựng lại, cô nghiêm túc tự hỏi mình một lần trong lòng, nếu như không có Lập Gia Khiêm, liệu cô có muốn trở thành diễn viên không?
Công việc mới toanh, khác hoàn toàn ngành học của cô trước đây này, tràn đầy cảm giác mới mẻ, không xác định…
Qua khoảng chừng nửa phút, cô thận trọng trả lời: “Em thật sự muốn được trải nghiệm lĩnh vực mới này !”
Từ miệng Lập Gia Khiêm phát ra một tiếng thở dài không dễ phát hiện, anh nói: “Nếu em đã thích như vậy, anh sẽ ủng hộ em. Nhưng mà có một điều kiện……”
“Anh yên tâm ! Em tuyệt đối không nhận mấy cảnh thân mật đâu !” Lâm Thanh Mai cướp lời thề thốt.
Trong đôi mắt đen của anh hiện lên một tia vừa lý: “Xem như em thông minh.”
Lập Gia Khiêm hơi hơi híp mắt bổ sung: “Sau này mà em còn dám chơi trò mập mờ với tên đàn ông nào nữa, thì cẩn thận anh trừng trị em đấy nhé.”
Bàn tay không thành thật của anh bị cô phủi đi.
“Anh đáng ghét ! Không nói chuyện với anh nữa ! Sáng nay em còn có cảnh quay, đi trước đây !” Lâm Thanh Mai rời khỏi vòng tay của anh.
Anh nhìn theo cô tràn đầy năng lượng xuống lầu, đôi giày da cao gót màu quả mơ trên chân, hoàn mỹ làm tôn lên nước da trắng nõn của cô.
Bóng dáng cô khiến anh lưu luyến, anh mở miệng gọi tên cô: “Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai đứng lại tại chỗ, quay người ngẩng đầu lên nhìn anh, hạnh phúc trong mắt cô dường như tràn cả ra ngoài.
Lập Gia Khiêm bước chân ổn định đi xuống lầu, đến trước mặt cô, anh hơi chút áy náy nói: “Trước khi ông nội anh chính thức chấp nhận em, quan hệ của chúng ta vẫn chưa thể công khai được, anh hy vọng em có thể hiểu cho anh.”
Cô gật gật đầu: Em hiểu mà !”
Giữa chân mày anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Để em phải chịu ấm ức rồi.”
Lập Gia Khiêm an ủi khiến trong lòng cô cảm động vô cùng, đồng thời cũng ẩn ẩn cảm thấy lạ lẫm, tựa như câu nói nghe hết sức bình thường này không nên phát ra từ miệng anh vậy.
Nhưng Lâm Thanh Mai cũng không nghĩ nhiều, cô hơi hơi mỉm cười: “Em sẽ đợi anh.”
Đường môi hoàn mĩ của anh vẽ lên một độ cong xinh đẹp, một tay anh đặt lên má cô, áp môi lên…
Tuy hôn đến khó bỏ khó rời, nhưng người tách ra trước vẫn là anh, Lập Gia Khiếm nhìn nhìn môi cô, trong mắt ánh lên ý cười, anh dùng ngón cái lau đi vết son trên khóe môi cô: “Xin lỗi, làm nhòe lớp trang điểm của em rồi…”
Lâm Thanh Mai đang muốn rút cái gương nhỏ trong túi ra soi thử, anh đã ôm lấy eo cô, đi về phía tay phải, vừa đi vừa nói: “Tới phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm đi.”
Đợi Lâm Thanh Mai đi vào phòng vệ sinh rồi, Lập Gia Khiêm đứng ngoài cửa mới lấy di động ra nhắn một tin cho Đỗ Tuấn: Dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thiện thủ tục ra nước ngoài cho Lâm Thanh Mai.
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai được Lập Gia Khiêm đích thân đưa lên một chiếc xe dã ngoại thiết kế riêng cho người nổi tiếng.
Cửa xe còn chưa khép lại, anh kéo tay cô cùng ngồi xuống hàng ghế rộng rãi thoải mái.
“Thanh Mai, chiếc xe này là anh đặt làm ở nước ngoài dành riêng cho em đấy, sau này em không cần phải ngồi xe của Bạch Cảnh Thụy nữa, chiếc xe này có trang bị bảo hộ nhất định, ở cùng anh sẽ nguy hiểm hơn so với trước đây.” Trong mắt Lập Gia Khiếm ẩn ẩn hiện lên vẻ lo lắng, liên quan đến cô, anh không muốn xuất hiện một chút xíu mạo hiểm nào.
Sự tỉ mỉ, chu đáo của anh khiến cô cảm động đến lại một lần nữa rơi nước mắt, tối qua lúc ở trên xe anh còn nói tuyệt đối không ủng hộ việc cô đóng phim, vậy mà đến cả xe cũng đã âm thầm chuẩn bị cho cô rồi.
Lập Gia Khiêm vẫn luôn âm thầm thực hiện lời hứa thuở ban đầu của anh với cô, anh nói sẽ ủng hộ cô đóng phim.
“Gia Khiêm, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em.”
Anh một lần nữa lau nước mắt cho cô: “Còn khóc tiếp thì lớp trang điểm của em lại nhòe mất đấy.”
“Lập Gia Khiêm, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? Rõ ràng em không phải người xinh đẹp nhất, cũng không phải người thông minh nhất, em còn nghèo như vậy nữa mà? Lẽ nào anh thật sự coi em là Cô bé Lọ Lem?”
Lâm Thanh Mai bắt đầu mất tự tin, bạn trai cô thể hiện càng lúc càng tốt, khiến cho trong lòng cô sinh ra khủng hoảng, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi một người phụ nữ đã ly hôn như mình rốt cuộc có tài đức gì mà lại có được một người đàn ông xuất sắc nhường ấy?
Lời khen ngợi của cô khiến Lập Gia Khiêm kiêu ngạo: “Ha, em cũng tự mình biết mình phết nhỉ, tốt lắm ! Vậy thì sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời anh đấy biết chưa hả?”
Cô bĩu môi nói: “Chỉ cần không đi ngược với nguyên tắc và giới hạn của em thì em đều có thể nghe theo anh…”
Nói xong đầu cô cúi xuống thật thấp, ngay đến chính cô cũng có chút khó chấp nhận mình biến thành một người phụ nữ thấp kém như vậy, nhưng cho dù đây có là cái bẫy ngọt ngào Lập Gia Khiêm giăng ra đi nữa, thì giờ phút này cô vẫn sẵn sàng sa vào…
Ánh mắt Lập Gia Khiêm hơi hơi trầm xuống, anh thuận thế nói: “Thanh Mai, sinh cho anh một đứa con đi ! Bất kể là con trai hay con gái, chỉ cần là em sinh thì anh đều thích. Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, nên có một đứa con rồi, hơn nữa anh cũng muốn để ông nội anh nhân lúc còn sống được thấy chắt của mình. Em đã nói sẽ cùng anh đối mặt, vậy em có nguyện ý mang thai con của anh không?”
Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, cũng quá đỗi chân thành, khiến Lâm Thanh Mai trong lúc nhất thời nói không nên lời phản đối.
Nếu như hai người bọn họ thật sự có thể bên nhau, vậy thì kết hôn sinh con chẳng phải là chuyện thường tình sao?
Nhưng mà bây giờ cô vẫn chỉ là bạn gái chưa thể công khai của anh, trong lòng Lâm Thanh Mai vẫn còn rất nhiều lo ngại.
Cô hơi hơi nhíu mày, cẩn thận dè dặt nói: “Gia Khiêm, không phải em không muốn có con với anh…… chỉ là em còn chưa nghĩ đến bước ấy, hơn nữa người nhà anh còn chưa chấp nhận em, anh thật sự hy vọng em có thai trong thời điểm này sao?”
Lập Gia Khiêm bất động thanh sắc nâng một tay cô lên, tựa như hứa hẹn lại giống như một nghi thức nào đó nặng nề hôn lên mu bàn tay cô.
Anh nghiêm túc nói: “Nếu như em nguyện ý, chúng ta có thể có một đứa con ngay tại thời điểm này, anh tin đợi em thật sự có thai rồi, ấn tượng của ông nội và ba của anh với em nhất định sẽ thay đổi. Đồng ý với anh, rằng bắt đầu từ bây giờ sẽ không dùng bất cứ loại thuốc tránh thai nào nữa có được không em?”