CHƯƠNG 232: ĐỒNG Ý LY HÔN
Trần Hoàng Khôi xuất hiện khiến chị Hoa hơi khẩn trương, chị ta theo bản năng quay đầu nhìn cửa phòng bệnh.
Thấy vẻ mặt của chị ta, Trần Hoàng Khôi cầm canh gà và tổ yến đi đến cửa phòng bệnh, qua ô cửa kính nhìn thấy hai người phụ nữ đang đánh nhau, anh ta lập tức đẩy cửa đi vào.
Chị Hoa cũng nhanh chóng đi theo sau.
Trần Hoàng Khôi đặt canh xuống bàn, sải bước đi qua, đen mặt đưa tay ra túm lấy tóc của Đồng Dao tách cô ta ra khỏi Lâm Thanh Mai.
“Đồng Dao, tôi cảnh cáo cô, buông cô ấy ra!” Giọng nói của anh ta mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ, giống như bàn tay không chút lưu tình đang túm tóc cô ta.
Trên mặt Đồng Dao tràn đầy sự đau đớn, hai tay cô ta theo bản năng buông tóc của Lâm Thanh Mai ra.
Mặc dù Lâm Thanh Mai được bảo vệ nhưng khi Đồng Dao buông tay ra, Lâm Thanh Mai vẫn thấy tóc của mình rụng trên mặt đất.
Trần Hoàng Khôi thấy vậy càng tức giận hơn, ý nghĩ muốn bảo vệ người phụ nữ mình thích của đàn ông nháy mắt được kích thích.
Anh ta sầm mặt kéo Đồng Dao đi đến ghế sofa.
Đồng Dao vốn đã không đứng vững, cộng thêm việc đi giày cao gót khiến cô ta càng loạng choạng hơn, cô ta hét lên một tiếng lao về phía ghế sofa, chị Hoa đứng một bên bị dọa không biết phải làm sao cũng không dám bước lên hỗ trợ, khí thế dọa người của Trần Hoàng Khôi khiến chị ta không dám thở mạnh, lúc chị ta bước lên muốn đỡ lấy Đồng Dao thì đã chậm một bước.
Trán Đồng Dao đụng vào bàn trà cạnh sofa “rầm” một cái, trán cô ta nhanh chóng xuất hiện máu.
Tiếng cãi nhau từ phòng bệnh truyền ra đã thu hút y tá đi ngang qua, y tá thấy cảnh tượng bên trong thì bị dọa, nhanh chóng báo cho y tá khác gọi bác sĩ.
Trong phòng bệnh truyền đến tiếng kêu rên của Đồng Dao, cô ta vừa ôm trán vừa mắng chửi Trần Hoàng Khôi: “Trần Hoàng Khôi đồ khốn nạn này! Anh thế mà lại dám đẩy tôi! Không ngờ rằng anh cũng có một chân với đồ đê tiện Đông Phương Diễm này!”
Lúc này Trần Hoàng Khôi đã đỡ Lâm Thanh Mai dậy, Lâm Thanh Mai bị Đồng Dao đá mạnh mấy cái vào bụng, sắc mặt cô so với giấy còn trắng hơn, trên trán đầy mồ hôi, cô cũng không quản Trần Hoàng Khôi đỡ mình dậy, cô không muốn bản thân chật vật ngồi trên mặt đất chút nào.
Sau khi Trần Hoàng Khôi đỡ Lâm Thanh Mai nằm xuống, anh ta lập tức nhấn nút gọi bác sĩ y tá ở đầu giường.
Lúc anh ta quay lại nhìn về phía Đồng Dao thì cô ta đã được chị Hoa đỡ dậy, Trần Hoàng Khôi nhìn người vợ hiện tại của mình bằng ánh mắt không chút cảm tình.
“Đồng Dao, cô trở thành một người phụ nữ chua ngoa như vậy từ khi nào? Hai năm nay cô ngày càng tệ hơn, nghệ sĩ dưới trướng bị cô đánh hẳn cũng không ít? Cô cho rằng công ty các người đè tin tức xuống thì không ai biết sao?”
Sắc mặt Trần Hoàng Khôi rất lạnh, từ sau khi anh ta tận mắt thấy cảnh Đồng Dao đánh Lâm Thanh Mai thì đột nhiên nghĩ thông suốt.
Bảo vệ những điều này cũng có thể khiến anh ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc sao?
Ngay đến cả cuộc hôn nhân của mình anh ta còn phải duy trì một cách miễn cưỡng như thế thì sau này còn làm Tổng giám đốc như thế nào được?
Cuối cùng anh ta hạ quyết định: “Đồng Dao, yêu cầu ly hôn của cô tôi đồng ý. Sau khi ly hôn cô sẽ được một tỷ đô la Mỹ tiền chu cấp, đồ cưới lúc trước của cô có giá trị khoảng ba trăm triệu tệ, nếu cô không tin, tôi sẽ nói luật sư đưa ra văn kiện năm đó của ngân hàng.”
Đồng Dao ngẩn người.
Trần Hoàng Khôi vậy mà lại đồng ý ly hôn?
Nhưng tại sao không phải trước đó, cũng không phải về sau mà hết lần này tới lần khác lại phải là lúc này?
Hết lần này đến lần khác lại đồng ý tại căn phòng bệnh này!
Hết lần này đến lần khác đồng ý lúc cô ta thê thảm như vậy!
Trên mặt Đồng Dao có vết máu chảy xuống, cô ta cười thê lương mà dữ tợn nói: “Mấy năm nay tôi đề nghị ly hôn với anh hơn mười mấy lần, lần nào anh cũng không đồng ý. Nhưng bây giờ anh lại đồng ý? Tại sao? Trần Hoàng Khôi, chẳng lẽ anh thực sự thích Đông Phương Diễm đồ đê tiện này sao?”
Nét mặt Trần Hoàng Khôi hiện lên sự mệt mỏi: “Đồng Dao, mấy năm nay cô đều nghi ngờ tất cả những người phụ nữ tôi từng tiếp xúc qua, ai cô cũng cho rằng tôi có quan hệ mờ ám, ha, thời gian trôi qua tôi cũng lười giải thích với cô. Nhưng tôi muốn nhắc lại cho cô nhớ, Đông Phương Diễm không có quan hệ gì với tôi, cô ấy nhập viện do tôi lái xe đụng phải.”
“Cô ấy là bạn học tiểu học của Lâm Thanh Mai thì cô ấy chính là bạn của tôi, tôi không cho phép cô làm gì có hại đến cô ấy. Tôi đã đồng ý chuyện ly hôn, lời tôi đã nói sẽ không thay đổi, phí chu cấp đó đã là mức lớn nhất tôi có thể chấp nhận, nếu cô còn không hài lòng thì chúng ta chỉ còn cách dây dưa với nhau đến chết mà thôi…”
Máu tươi trên trán chảy xuống mắt Đồng Dao, trong nháy mắt một bên mắt của cô ta nhuốm máu, trông cực kỳ khủng bố.
Cô ta đột nhiên bật cười: “Ha ha ha… Trần Hoàng Khôi, tôi đồng ý với anh! Từ nay về sau tôi với anh không ai nợ ai!”
Nói xong cô ta để tay xuống, hung hăng ném chiếc khăn tay đầy máu chị Hoa đưa để cầm máu trên trán xuống đất, trước khi rời phòng bệnh cô ta còn hung tàn nhìn Lâm Thanh Mai.
“Đông Phương Diễm, tôi cảnh cáo cô trước, nếu Asa xảy ra chuyện gì tôi sẽ tìm cô tính sổ!”
Đồng Dao và chị Hoa vừa đi thì bác sĩ và y tá đã vọt vào phòng bệnh, bọn họ tranh thủ thời gian kiểm tra cho Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai vốn muốn hỏi Trần Hoàng Khôi có liên quan đến chuyện của Asa không nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy choáng váng, bị Đồng Dao nắm tóc mấy lần không biết có bị chấn động não không…
Cô từ từ nhắm mắt lại, răng cắn chặt vào nhau như muốn duy trì sự tỉnh táo, cô muốn thử tin tưởng Trần Hoàng Khôi, anh ta nhất định đã rất cố gắng để tìm Asa.
Trần Hoàng Khôi đứng bên cạnh trơ mắt nhìn Lâm Thanh Mai bị các bác sĩ đẩy đi, họ còn muốn làm kiểm tra khác cho Lâm Thanh Mai, cô là bệnh nhân đặc biệt đã được viện trưởng căn dặn họ phải chăm sóc kỹ.
Thực ra chỉ dựa vào quan hệ của Đông Phương Trực và viện trưởng cũng không ai dám lơ là việc chăm sóc cô.
Lâm Thanh Mai dưới sự chăm sóc của bọn họ còn bị thương khiến bác sĩ cùng y tá nơm nớp lo sợ.
Mà Lâm Thanh Mai như một con rối tùy ý để y tá kiểm tra, cô cũng mong muốn bản thân không bị gì quá nghiêm trọng, nếu như không có vấn đề gì, cô muốn chuẩn bị xuất viện.
Đến mười giờ tối, Trần Hoàng Khôi đã rời bệnh viện được hai tiếng, từ lúc anh ta nhận được tin Asa bị bắt cóc trên danh nghĩa là dượng của Asa, dù anh ta không tính là quan tâm đến Asa nhưng dù gì cũng coi như nhìn thằng bé lớn lên nên Trần Hoàng Khôi cũng rất quan tâm đến chuyện này.
Lúc này Lâm Thanh Mai đang chờ Đông Phương Trực, trong mắt tràn đầy suy nghĩ, nửa tiếng trước Bạch Cảnh Thụy đã đến bệnh viện nhưng năm phút trước anh ta đã ra ngoài mua bữa tối cho Lâm Thanh Mai.
Chuyện liên quan đến Asa, Lâm Thanh Mai cũng đã nghe được một chút từ Trần Hoàng Khôi.
Trần Hoàng Khôi nói chuyện trong điện thoại như một con người khác, hiện tại anh ta không có tâm trạng để ý đến Lâm Thanh Mai, hai người nói không đến ba câu thì cúp máy.
Sau khi Lâm Thanh Mai được bác sĩ xác nhận bị chấn động não nhẹ, Đông Phương Trực kiên quyết phản đối ý muốn ra viện của cô.
Nhưng Lâm Thanh Mai một lòng muốn đi tìm con trai, bị Đông Phương Trực mắng một trận cũng không lay chuyển được tính bướng bỉnh của cô, Đông Phương Trực cau mày hứa hẹn sẽ đi tìm bạn, nói rằng chắc bạn anh ta sẽ có cách.
Đông Phương Trực để Lâm Thanh Mai ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, anh ta còn uy hiếp cô nếu không nghe lời sẽ không giúp.
Lâm Thanh Mai sốt ruột muốn cứu con, hiện tại nếu ai nói chỉ cần dập đầu trước Bồ Tát có thể cứu Asa bình an trở lại thì nhất định cô cũng làm.
Bạch Cảnh Thụy còn chưa trở lại thì Lâm Thanh Mai đã đợi được Đông Phương Trực quay về.
Đông Phương Trực đẩy cửa đi vào, anh ta nhanh chóng nói vào vấn đề chính: “Thanh Mai, bạn của anh đồng ý giúp em tìm Asa, nhưng cậu ta có yêu cầu.”
Lâm Thanh Mai vội hỏi: “Yêu cầu gì?”
Cô thấy lông mày nhăn Đông Phương Trực nhăn lại thành một nhúm, anh ta hít một hơi sâu sau đó nói: “Cậu ta nói… muốn em làm bạn gái của cậu ta một tuần.”