Lâm Thanh Mai tội nghiệp, chỉ vì một lần bỏ rơi Lập Gia Khiêm trong xe mà anh thù dai và bắt Lâm Thanh Mai phải cầu xin anh tha thứ trong suốt ba đêm...
Ai kêu cô giở trò đùa bỡn người ta trước!
Trong ba ngày liên tiếp, Lâm Thanh Mai bị Lập Gia Khiêm kéo vào phòng ngủ trừng phạt bất kể ngày đêm.
Gọi là bù đắp da thịt.
Cô xoa xoa cái eo mỏi nhừ của mình và ra tối hậu thư, nói nếu anh tiếp tục cầm thú như vậy, cô sẽ bỏ nhà đi và không bao giờ quay trở về nữa!
Lập Gia Khiêm lập tức có hơi ngừng lại, trong lòng anh vẫn còn nỗi ám ảnh sâu đậm hồi đó, Lâm Thanh Mai đi suốt bảy năm không trở lại, trong khoảng thời gian hơn sáu năm tự do, cô có thể chịu đựng đến chết cũng không liên lạc với anh!
Anh thực sự sợ hãi!
Anh dỗ dành hồi lâu Lâm Thanh Mai mới coi như tạm thời tha thứ cho anh và tuyên bố cấm quan hệ một tuần với anh!
Lập Gia Khiêm lặng lẽ thở dài quay lại công ty làm việc, vết thương ở chân gần như đã lành, tay cũng có thể đánh máy xử lý tài liệu.
Cuộc sống dường như đã tạm thời trở lại yên ổn.
Vì ban đầu Lập Gia Khiêm đã hứa với Vương Gia Linh là sẽ bảo vệ cô ta sinh đứa bé ra, nên mối quan hệ hôn nhân của anh và Lâm Thanh Mai tạm thời không công khai ra bên ngoài.
Cũng bớt đi chuyện ba mẹ Vương Gia Linh tìm đến nhà tranh luận phải trái.
Nhưng chuyện Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai đã kết hôn, Lập Gia Khiêm không có giấu giếm Vương Gia Linh, anh đã gọi điện nói với cô ta.
Ngay sau đêm Lâm Thanh Mai xảy ra quan hệ với Lập Gia Khiêm vào đêm hôm đó, Vương Gia Linh đã mang theo hành lý rời khỏi biệt thự của Lập Gia Khiêm vào sáng sớm hôm sau.
Nhìn thấy dáng vẻ Asa ăn mặc chỉnh tề, trong lòng cô ta liền mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Sau chuyện này, thông báo của Lập Gia Khiêm khiến cô ta chắc chắn được suy đoán trong lòng mình.
Anh và Lâm Thanh Mai thực sự đã kết hôn...
Vương Gia Linh trở về chung cư với trái tim đầy vết thương, và uống rượu liên tiếp ba ngày để xoa dịu nỗi buồn.
Vào lúc tám giờ tối, khi chị gái Vương Thư Hân chạy đến nhà trọ, cô ta đã rất hoảng hốt khi nhìn thấy em gái mình đang uống rượu.
Cô ta giật lấy ly rượu của Vương Gia Linh và mắng chửi: "Gia Linh, em điên rồi! Em còn đang mang thai đó! Em lại dám uống rượu..."
Việc uống rượu có thể khiến đứa trẻ bị dị tật hoặc giảm sút trí tuệ, mối nguy hại lớn như vậy không phải Vương Gia Linh không biết. Vương Thư Hân có chút đau lòng ôm đầu, muốn tát em gái một bạc tai để thức tỉnh nó.
"Chị, trả ly rượu lại cho em... Em còn muốn uống..." Vương Gia Linh mất hết hy vọng, vẻ mặt suy sụp tinh thần.
Cô ta không nghĩ rằng Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai lại kết hôn sớm như vậy.
Có thể nói là khiến cô ta ứng phó không kịp.
Ban đầu, khi cô ta còn chưa biết Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai, những lời cảnh cáo Lâm Thanh Mai đó khiến cô ta vẫn luôn vì xấu hổ mà không tiếp tục tiếp xúc trực tiếp với Lâm Thanh Mai nữa.
Không ngờ, cô ta mới tránh mặt vài lần, trong chớp mắt Lâm Thanh Mai đã chính thức trở thành bà Lập!
Bởi vì hồi đó, cô ta và Lập Gia Khiêm vốn không có đăng ký kết hôn, cho nên Lập Gia Khiêm thậm chí còn không cần làm thủ tục ly hôn với cô ta, anh trực tiếp bỏ qua cô ta và cưới Lâm Thanh Mai. Mùi vị dễ dàng bị bỏ qua này khiến Vương Gia Linh cảm thấy giống như uống phải thuốc độc nghiệt ngã nhất thế giới này.
"Uống gì chứ! Gia Linh, em nhìn lại bộ dạng của em bây giờ đi! Em quên là trong bụng của em còn có con của Nhất Đao sao? Sao em còn dám uống?" Vương Thư Hân nhắc nhở lần nữa.
Vương Gia Linh trong lúc say đột nhiên nghĩ đến sự thật mình đang mang thai, cô ta bất giác dở khóc dở cười: "Chị, có lẽ em đã sai ngay từ đầu! Nhất Đao đã chết, em không nên mang thai con của anh ấy... Cho dù đứa trẻ được sinh ra thì cũng không có ba…"
Lời nói của cô ta khiến Vương Thư Hân nhíu mày, cô ngồi xuống bên cạnh Vương Gia Linh, có chút bực mình: “Lúc đầu chị và Gia Khiêm đã khuyên em, kêu em buông bỏ ý nghĩ cố chấp, người chết không thể sống lại! Nhưng khi đó em lại ngoan cố như đầu lừa, khuyên thế nào em cũng không nghe... Làm mẹ đơn thân không dễ dàng gì. Mặc dù nhà chúng ta giàu có, nhưng tiền cũng không phải là tất cả. Đứa trẻ không có ba..."
"Chị... Chị đừng nói nữa... Em đã hối hận rồi! Em hối hận rồi..." Vương Gia Linh đau khổ ôm đầu khóc.
Vương Thư Hân thở dài: "Gia Linh, thôi vậy, em có muốn nghe mấy lời thật lòng này của chị không?"
“Chị nói đi.” Vương Gia Linh không có ngẩng đầu nhìn cô ta, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Lúc trước chị và Bạch Cảnh Thụy đã từng trò chuyện. Anh ta và Lâm Thanh Mai là bạn tốt. Anh ta luôn biết rằng trong lòng Lâm Thanh Mai yêu Gia Khiêm. Bây giờ Gia Khiêm đã cưới Lâm Thanh Mai, em cũng hối hận chuyện mang thai con của Nhất Đao. Đề nghị của chị là em hãy đi phá đứa bé đi! Rời khỏi đây, em có thể đến bất cứ nơi nào tùy thích, và quên đi Gia Khiêm.” Cuối cùng, Vương Thư Hân không còn nói chuyện tàn nhẫn giống như hồi đó.
Đến cuối cùng, Lập Gia Khiêm là bạn tốt của cô ta, cô ta vẫn không đành lòng tổn thương anh.
Nếu bạn tốt đã có được hạnh phúc như mong muốn, và mẹ ruột của Asa là Lâm Thanh Mai cũng đã trở về, có lẽ những người ngoài như họ không nên tiếp tục xen vào nữa.
Vương Gia Linh chính tai nghe thấy chị gái của mình kêu cô ta quên đi Lập Gia Khiêm, cô ta không dám tin và ngẩng đầu hỏi: "Chị, chị đang nói gì vậy? Chị kêu em quên đi Gia Khiêm? Làm sao quên? Chị cho rằng việc em thích anh ấy là chuyện dễ dàng như vậy sao?"
"Gia Linh! Bất kể ra sao, Gia Khiêm, anh ấy đã kết hôn với Lâm Thanh Mai, việc đã đến nước này, em còn muốn thế nào nữa?"
Lời khuyên của Vương Thư Hân không phải là điều mà Vương Gia Linh muốn nghe, cô ta đột nhiên kích động: "Chị đi đi! Tôi không muốn nghe những lời này của chị! Nếu như chị không muốn giúp tôi cũng không sao! Tôi cũng không phải chỉ có thể dựa vào chị..."
“Em muốn làm gì?” Vương Thư Hân có chút khẩn trương. Nhìn cảm xúc của em gái mình không ổn định như vậy, cô ta không yên tâm cứ vậy mà rời đi.
Không ngờ Vương Gia Linh trở nên cuồng loạn: "Tôi kêu chị đi! Chị không nghe thấy sao? Cút ngay!"
Vương Thư Hân nhíu mày đứng lên, kìm nén tính khí, bình tĩnh nói: "Gia Linh, em say rồi! Em hãy đi ngủ một giấc trước, có thể ngày mai em sẽ nghĩ thông suốt..."
Vương Gia Linh bước đi có chút không vững, Vương Thư Hân muốn dìu đỡ cô ta nhưng lại bị hất ra!
Lúc này Vương Gia Linh đã đi tới cửa, mở cửa phòng ra, chỉ tay về phía cửa hét lớn: "Chị đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy chị!"
"Gia Linh..."
Vương Gia Linh gào lên: "Chị đi đi! Tôi kêu chị đi..."
Vương Thư Hân thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Năm phút sau, sau khi Vương Thư Hân đi xuống lầu ngồi vào chiếc xe sang trọng, cô ta nói với nam thư ký: "Mấy ngày này cậu cho người để ý đến em gái tôi. Tôi sợ nó kích động mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được…"
"Vâng, sếp Vương."
...
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai lái chiếc Ferrari màu đen của Lập Gia Khiêm, lái vào hầm đậu xe của Tập đoàn Truyền thông Đường Văn.
Cô vốn định tự mua một chiếc BMW hạng nhẹ, nhưng bị Lập Gia Khiêm từ chối thẳng!
Lời nói nguyên gốc của anh là như thế này: Nói đùa! Em mua xe làm gì chứ? Có hai mươi chiếc ô tô hạng sang để trong ga ra, mỗi chiếc đều trên 30 tỷ. Em không thuận mắt được chiếc nào sao?
Lập Gia Khiêm còn nói, nếu thực sự không thích thì anh sẽ cùng cô đi mua một chiếc mới!
Lâm Thanh Mai thầm mắng gã phá của này...
Nhưng không mắng ra trước mặt, bởi vì Lập Gia Khiêm có thể oán giận ngược lại cô bằng câu: Ông đây không trộm không cướp, kiếm tiền được mà không thể tiêu được sao?
Cuối cùng, cô đã chọn chiếc Ferrari màu đen đã coi như là rất khiêm tốn này.
Có lẽ sau khi gả cho ông chồng giàu có, cô cần phải điều chỉnh lại tâm tính của mình...
Vào lúc này, Lâm Thanh Mai đã đậu xe vào chỗ đậu.
Hôm nay cô đến Tập đoàn Truyền thông Đường Văn để bàn về chuyện kịch bản với Đường Văn Tú.
Lần trước vì chuyện cô cùng Đỗ Tiểu Mỹ đến bệnh viện mà bị gác lại.
Cô cầm túi xách từ bên ghế ngồi kế bên người lái, vừa muốn rút chìa khóa chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy tiếng điện thoại reo lên trong túi xách.
Tiếng nhạc chuông khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối. Thực ra đó là nhạc chuông do Asa ghi âm lại "Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa! Mẹ ơi! Mau nghe điện thoại! Chồng mẹ gọi cho mẹ kìa..."
Asa tội nghiệp chắc hẳn đã bị ba ruột dọa dẫm mới có thể ghi âm loại nhạc chuông bất đắc dĩ này.