CHƯƠNG 159: GIỐNG TÊN KHỐN
Lâm Thanh Mai ở Maldives sau khi nghe thấy Lập Gia Khiêm tắt điện thoại của cô, trong lòng có hơi thất vọng.
Nhưng cô có thể hiểu, có lẽ là anh đang bận xử lý chuyện quan trọng, chốc lát sẽ không rảnh nói chuyện với cô.
Cô chỉ đành gửi tin nhắn cho anh: Em không có chuyện gì, chỉ là nhớ anh rồi, anh làm việc đi, không cần vội trả lời điện thoại của em…
Tình cảm trong lòng không được bày tỏ, Lâm Thanh Mai chỉ đành đem sự chú ý chuyển sang chuyện khác, cô đến phòng khách cắt salad hoa quả.
10 phút sau, đợi khi cô bê đĩa salad hoa quả đi ra ngoài phòng, cô nhìn thấy máy bay mô hình từ trên trời đáp xuống.
Máy bay mô hình còn không nhỏ, không biết cái gì nguyên nhân gì xuất hiện sự cố, lúc này đã lao vào trong hồ bơi ngoài phòng của biệt thự mà Lâm Thanh Mai ở.
Đại khái qua khoảnh 20 phút, trên biển lớn ở đằng xe ở hồ bơi ngoài phòng dần dần có một chiếc thuyền gỗ màu trắng lại gần.
Lâm Thanh Mai luôn đang nhìn mặt biển bình lặng, khi người đàn ông trên thuyền gỗ tháo kính râm xuống, cô rất kinh ngạc: “Đường Văn Tú?”
Đường Văn Tú mặc quần áo đi biển, trong tay cầm một máy điều khiển, mà sự sửng sốt của anh ta cũng không có ít hơn Lâm Thanh Mai.
“Vãi! Tôi đột nhiên phát hiện thế giới này thật sự rất nhỏ, tùy tiện thì có thể gặp được người quen!”
Lúc này anh ta đã trèo chiếc thuyền gỗ đến ven hồ bơi, không nói hai lời từ trong thuyền nhảy vào trong hồ bơi.
Rất nhanh, Đường Văn Tú sau khi lên bờ thì cởi quần áo trên người ném sang một bên, một tay vuốt nước dính trên mặt, anh ta cười vui vẻ: “Quá tốt rồi, cơm tối nay tôi không cần ăn một mình nữa…”
Lâm Thanh Mai tò mò nói: “Anh cũng đến Maldives du lịch sao?”
Đường Văn Tú đi đến ngồi trên chiếc ghế nằm ở bên cạnh cô, tùy ý cầm lấy chiếc khăn tắm trên chiếc bàn nhỏ lau người và tóc.
Sau nửa phút, anh ta ném chiếc khăn xuống đất rồi nói: “Ài, nói thật với cô, tôi không phải là đến du lịch, tôi là đến viếng một người.”
Lời này khiến Lâm Thanh Mai ngồi thẳng ba phần, giống như nếu như cô tiếp tục nằm lười nhác như này có chút không đúng với người đã mất.
Cô khẽ hỏi: “Ai qua đời vậy?”
Vừa hỏi như này khiến ánh mắt của Đường Văn Tú có hơi khựng lại, nhưng suy nghĩ rồi lại cảm thấy không có gì phải che giấu cả.
Anh ta nghiêm túc nói: “Nói ra cũng không sợ cô đối với tôi có ấn tượng không tốt, dù sao đó chính là người… người qua đời là một người bạn của tôi, cô ấy tên Na Na, nói chính xác thì là người tình cố định trước kia của tôi, nhưng tôi và cô ấy chưa từng yêu nhau.”
Nói đến đây anh ta có nhìn Lâm Thanh Mai, mà biểu cảm của cô có hơi kinh ngạc và không hiểu như anh ta dự liệu, ngược lại không có nhìn ra có gì khinh thường cả.
Điểm này, khiến Đường Văn Tú đã có can đảm nói tiếp: “Ban đầu cô với Bạch Cảnh Thụy đến thành phố Z quay phim, sau đó chuyện xảy ra trên báo tôi đều biết, nhưng tôi lúc đó đã đi New Zealand, bởi vì người tình của tôi ở đó, cô ấy mắc bệnh ung thư…”
Trong ánh mắt của anh ta có ánh nước long lang, thanh âm cũng mang theo một chút khàn khàn: “Thật là trời đố kỵ hồng nhan, khiến cô ấy tuổi còn trẻ đã mắc bệnh nan y. Vào khoảng thời gian đó tôi luôn ở bên cạnh cô ấy, trước khi qua đời cô ấy nói với tôi, cô ấy yêu tôi, bởi vì yêu tôi cho nên lựa chọn để tôi tự do, cô ấy nói chỉ có như thế mới có thể duy trì quan hệ lâu hơn với tôi…”
Đường Văn Tú đột nhiên bật cười thành tiếng, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống trong nháy mắt bị anh ta cấp tốc lau đi, anh ta hắng giọng: “Cô gái ngốc này, nếu như nói sớm với tôi, có lẽ chúng tôi còn có thể ở bên nhau…”
Lâm Thanh Mai lẳng lặng nghe, câu chuyện bi thương này khiến trong lòng cô chua xót, tuy chưa từng gặp cô gái tên Na Na, nhưng cô gái có trái tim yêu Đường Văn Tú đến mức rộng lượng như thế lại hèn mọn như này, khiến cô không nhịn được mà lòng sinh cảm thán.
Một người đã mất, cô không muốn tiếp tục ở trước mặt Đường Văn Tú đánh giá quan điểm không có ý nghĩa của cô ấy.
Sự trầm mặc của cô khiến Đường Văn Tú tự giễu hỏi: “Lâm Thanh Mai, cô nói tôi có phải là rất đểu không? Một cô gái tốt như cô ấy lại hương tàn ngọc nát như thế, mà tôi lại bệnh gì cũng không có mắc phải…”
“Khi tôi lên cấp 3, lúc đó, hoa khôi lớp hoa khôi trường gì đó đều bị tôi ‘làm’ rồi, đáng tiếc lúc đó trẻ tuổi cũng không hiểu làm dùng đồ bảo hộ gì, tôi khiến hoa khôi trường hoa khôi lớp đều có thai, bọn họ đều vì tôi mà phá thai… Có điều nghe nói hai năm trước bọn họ đều kết hôn sinh con rồi, mà tôi tiếp tục sống trong trăm đóa hoa, lại không thật sự yêu qua ai…”
Sự trống rỗng và mất mát trong ánh mắt của Đường Văn Tú nhất thời khiến Lâm Thanh Mai có hơi xa lạ, lúc đó ấn tượng của cô đối với anh quả thật không tốt, sau đó sau khi tiếp xúc, ấn tượng tuy thay đổi một chút, nhưng hình tượng của cậu chủ ăn chơi vẫn là thâm căn cố đế.
Bây giờ anh ta không hề kiêng kỵ mà nói ra những chuyện riêng tư của anh cho cô, cảm nhận của Lâm Thanh Mai có hơi phức tạp, một mặt cảm thấy cuộc sống cá nhân của Đường Văn Tú quá hỗn loạn, nghe thì cũng quả thật giống một tên trai đểu…
Nhưng một mặt khác, hình như anh ta đối với cô rất là tin tưởng, cho nên mới đem những chuyện này nói cho cô.
Thật ra cách cuộc sống của một người đều là sự lựa chọn tự do của mỗi người, Lâm Thanh Mai không có tư cách đi đánh giá cái gì, đối diện với dáng vẻ vô cùng bi thương của Đường Văn Tú, trong lòng cô cũng không biết có cảm giác gì.
Lâm Thanh Mai nói: “Hy vọng người bạn đó của anh có thể đi đến thế giới cực lạc, nếu như thật sự có địa phương này.”
Đường Văn Tú chuyển ánh mắt nhìn biển mắt sang nhìn gương mặt của cô, anh ta cười lạnh nói: “Lâm Thanh Mai, cô không muốn đánh giá chút gì về tôi sao? Sau khi biết tôi là một tra nam, có phải là hận không thể một cước đá tôi vào trong biển lớn không?”
Cô không hiểu nói: “Tại sao chứ? Anh đâu phải là bạn trai của tôi, tôi hà tất gì phải để tâm? Cho dù anh là bạn trai của tôi, vậy cũng là quá khứ của anh, tôi có tư cách gì đi tính toán với quá khứ của anh chứ? Quá khứ của anh tôi chưa từng có trong đó.”
Lý trí và khách quan của Lâm Thanh Mai khiến Đường Văn Tú lòng sinh sự tán thưởng, anh ta khẽ gật đầu: “Cô biết không? Cô của lúc này rất mê người, khiến tôi có cỗ xúc động rất muốn hôn cô…”
Ánh mắt của anh nhìn trông không giống nói đùa, Lâm Thanh Mai bình tĩnh mỉm cười: “Ha, anh thật sự là biết nói chuyện, tôi nếu như độc thân đoán chắc thật sự sẽ bị lời anh nói mà động lòng, khó khó tưởng tượng ra, lấy gương mặt đẹp trai mê hoặc lòng người này của anh trước kia đã lừa trái tim của biết bao cô gái…”
“Đợi đã, ý của cô là cô đã không phải là độc thân rồi? Tôi có phải là đã bỏ lỡ điều gì rồi không? Cho dù chúng ta có khoảng thời gian không có liên lạc rồi, nhưng tôi biết cô và Bạch Cảnh Thụy không có quan hệ, ngay cả Tạ Bân cũng ở trước mặt giới truyền thông nhấn mạnh mình độc thân, cho nên người đàn ông của cô sẽ là ai?”
Đường Văn Tú không khỏi tò mò, tuyệt đối không thể sẽ là Lập Gia Khiêm, dù sao tin tức anh ta nhận được là…
Lâm Thanh Mai nhìn anh ta thẳng thắn trả lời: “Tôi và Gia Khiêm đã ở bên nhau rồi, hơn nữa tôi còn mang thai con của anh ấy.” Cô một tay vuốt ve cái bụng mỉm cười khiến vạn vật biến sắc.