CHƯƠNG 236: LỘ TẨY THÂN PHẬN
Lời của Louis khiến Lâm Thanh Mai sửng sốt ngay tại chỗ, máu trong người cô giống như bị đông cứng!
Thấy ánh mắt không tin và hoảng sợ của Lâm Thanh Mai, Louis chủ động nói ra lý do: “Cô Lâm, cô nhất định rất tò mò vì sao tôi vừa nhìn một cái là đã nhận ra cô ngay đúng không! Nói thật, với ngoại hình hiện giờ của cô, tôi hoàn toàn không thể nhận ra cô.”
“Nhưng tôi lại nhớ rất rõ giọng cô, nhớ đến mức khắc cốt ghi tâm. Cô có biết vì sao mọi người lại gọi tôi là thần bài thành phố Úc không? Vì thính giác của tôi rất nhạy, chỉ cần là giọng tôi từng nghe qua thì tôi chắc chắn không thể quên được. Cho dù là giọng của hai người rất giống nhau, hoặc là giọng bắt chước của chuyên gia thì cũng không thể đánh lừa lỗ tai tôi được. Cho nên khi cô nói chuyện lần thứ hai, tôi đã xác định được thân phận của cô.”
Lâm Thanh Mai nhìn vào ánh mắt màu lam xám vừa chân thành lại vừa thần bí của Louis rất lâu, lâu đến nỗi cô cảm nhận được tình cảm của anh ta đang nhuốm dần vào mắt. Tình cảm đó có lẽ chính là nỗi nhớ da diết mang theo niềm vui hân hoan gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách rất lâu.
Nhịp tim đập nhanh dữ dội của Lâm Thanh Mai cũng từ từ bình ổn lại, cô hoàn toàn không ngờ người đầu tiên nhận ra mình lại là người bạn cô không hề quan tâm.
Đây có được coi là một kiểu trớ trêu trong cuộc đời không?
Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Louis khiến Lâm Thanh Mai bắt đầu đỏ mặt, cô và anh ta cách nhau quá gần…
Cô giả bộ ho khan, Louis thấy vậy lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô.
Anh ta vội vàng lùi lại phía sau nửa bước, còn tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, nhiều năm không gặp nên ban nãy tôi không khống chế được cảm xúc.”
Khóe miệng Lâm Thanh Mai hơi cong lên, tạo thành một nụ cười nhạt, cô thừa nhận, nói: “Louis, tôi và anh gặp lại nhau ở đây, thành thật mà nói có nằm mơ tôi cũng không ngờ năng lực nghe của Thần Bài anh lại là tài năng thiên bẩm, thảo nào người bình thường như chúng tôi không thể so sánh được.”
“Thật ra mỗi người đều có thể tìm ra tiềm năng và thiên phú của chính mình.” Anh ta khẽ cười.
Sau đó, anh ta lại nói: “Về chuyện xảy ra năm đó, cô không muốn nói thì cũng không sao, không cần phải cưỡng ép chính mình.”
Sắc mặt của Lâm Thanh Mai hơi cứng đờ, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra cũng không phải là không thể nói, chỉ có điều vẫn chưa thể công khai thân phận hiện giờ của tôi được, bởi vì tôi vẫn chưa nhận lại con trai nên hi vọng anh có thể tạm thời giữ bí mật giúp tôi.”
Louis gật đầu, nghiêm mặt, nói: “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này giúp cô, cho đến ngày cô công khai thân phận của mình với mọi người.”
Trong mắt Lâm Thanh Mai hiện lên tia nhẹ nhõm, cô lại nói: “Năm đó, khi tôi bị Hạ Thiên và Kiệt bắt cóc, tôi vẫn luôn bị họ nhốt ở đảo không người. Sau đó, đợi tôi sinh con xong, họ bèn để tôi ở lại đảo không người cho đến chết. Cuối cùng, một người bạn đã đến cứu tôi. Nhưng khi đó tôi bị lửa làm bỏng và hủy cả khuôn mặt, tôi đã phải mất hơn sáu năm mới hồi phục lại dung mạo… Nhưng đã không còn là gương mặt trước đây nữa rồi!”
Sự cô quạnh và tiếc nuối trong mắt Lâm Thanh Mai khiến Louis đột nhiên ngồi xổm xuống, anh ta rơi nước mắt, nắm chặt hai tay cô và kích động nói: “Thanh Mai! Đối với tất cả những người thân và bạn bè yêu thương cô mà nói, cô sống được đã là một kì tích rồi! Cho dù cô trở thành như thế nào, họ vẫn sẽ yêu thương cô! Cô yên tâm, con trai cô cũng sẽ chấp nhận cô thôi!”
Hành động an ủi đột ngột của Louis khiến người vốn đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình như Lâm Thanh Mai lập tức căng thẳng. Đối mặt với một người khác ngoại trừ Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực sau khi biết thân phận thật của cô mà lại chấp nhận sự thay đổi của cô một cách dễ dàng như vậy, điều này khiến cô cảm động muốn khóc…
Lâm Thanh Mai không nhịn được nức nở: “Cảm ơn anh đã nói như vậy… Cảm ơn anh.”
Louis không kiềm chế được quỳ một chân xuống đất rồi ôm chặt Lâm Thanh Mai vào lòng, mặc kệ nước mắt lăn dài trên gò má, ngay cả lau cũng không lau.
Tiếng khóc của người đàn ông luôn là sự kìm nén, chịu đựng, Louis khóc nhưng không hề phát ra tiếng.
Dựa vào vài câu Lâm Thanh Mai nói với Louis khi nãy, anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được cô đã trải qua một cuộc sống khổ cực, tăm tối như địa ngục.
Trái tim Louis giống như bị ai đó bóp nát, chỉ có ôm chặt lấy cô mới khiến anh ta cảm nhận được sự tồn tại của cô, mới khiến anh ta tin Lâm Thanh Mai vẫn còn sống.
Lâm Thanh Mai đã cất giẩu bí mật này trong lòng suốt bảy năm. Đây là lần đầu tiên cô thành thật khi đối mặt với Louis, cô khóc rất tủi thân, cũng rất kiềm chế, giống như một cô bé bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Cuối cùng vào một ngày nào đó được người ta nhận ra và tìm về.
Cảm xúc tự nhiên bộc lộ ra khiến Louis không nhịn được hôn lên trán Lâm Thanh Mai. Cơ thể cả hai lập tức cứng đờ, Lâm Thanh Mai vội vã rời khỏi vòng ôm của Louis.
Louis cũng rất lúng túng, nói: “Xin lỗi… Tôi không cố ý.”
Lâm Thanh Mai nhìn thấy sự lo lắng nơi đáy mắt anh ta thì vội lau nước mắt, nói: “Không sao, anh là con lai, cũng được coi là có một nửa dòng máu nước ngoài, hành động hôn vào trán chẳng qua cũng chỉ là một phương thức chào hỏi nhau mà thôi…”
Louis khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, cong môi cười, nói: “Cô thật hài hước, không nói tôi lợi dụng sàm sỡ cô mà ngược lại còn giúp tôi tìm được một cái cớ tốt như vậy. Ban nãy tôi nên hôn thẳng vào môi cô mới đúng…”
Lâm Thanh Mai lập tức sửng sốt, nhưng cô vẫn dễ dàng hóa giải sự ngượng ngùng giữa hai người: “Haha, nếu ban nãy anh hôn tôi, tôi chắc chắn sẽ tặng anh một cái tát. Ngài Louis chớ quên, tôi là gái đã có chồng, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt được.”
Louis cười thành tiếng, nói: “Thanh Mai, thấy tâm trạng hiện giờ của cô tốt như vậy tôi cũng thấy mừng cho cô.” Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thanh Mai giống như ngập tràn ánh sáng.
Ngay sau đó, anh ta thu lại ánh nhìn, cười cười giải thích: “Thật ra người đó cũng không phải là vợ của tôi, gọi vậy để nhân viên y tế tiện xưng hô mà thôi. Cô ta là người mang thai hộ mà tôi tìm đến, hai đứa con sinh đôi của tôi hiện giờ đang nằm trong ống nghiệm. Tôi cũng không còn nhỏ tuổi nữa nên đã nghe theo kiến nghị của mẹ mình. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, tôi không nhẫn tâm để ba mẹ mình không được làm ông bà nội.”
Câu trả lời này của Louis hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Thanh Mai. Cuộc sống này thật nhiều chuyện kỳ lạ, một Thần bài thành phố Úc điển trai, xuất sắc như vậy lại cần tìm một người mang thai hộ, quả nhiên cô không thể hiểu nổi thế giới của người giàu…
Louis dịu dàng nhìn Lâm Thanh Mai, nói: “Tôi biết cô không thể hiểu nổi cách sống của tôi. Từ trước đến nay tôi chưa từng thỏa hiệp chuyện tình yêu và kết hôn. Nếu kiếp này không tìm được người phụ nữ mình yêu, tôi nghĩ tôi sẽ sống như vậy cô độc đến già…”
“Nhưng hiện giờ cũng tốt hơn chút rồi. Tôi có hai con sinh đôi một gái một trai, đợi đến lúc tôi già sẽ có con cái thỉnh thoảng đến thăm mình. Tiếc là con của tôi sẽ không để người mang thai hộ chăm sóc, tôi đã viết rõ điều này trong hợp đồng với cô ta rồi. Tôi sẽ tự mình chăm con, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không có kinh nghiệm chăm sóc con cái gì cả…”
Lâm Thanh Mai im lặng lắng nghe lời anh ta nói, cô luôn cảm thấy trong lời nói của anh ta đang ẩn chứa điều gì đó? Vì sao anh ta không tìm bảo mẫu chứ?
Ngay sau đó, cô bèn ý thức được mình cũng chưa từng chăm sóc cho Asa, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Hiện giờ, người đàn ông đang nhíu mày này lại khiến cô mơ hồ thấy đồng cảm và thấu hiểu. Nghĩ đến lúc trước Louis từng cho cô mượn hai trăm bốn mươi tỷ, cô quả thật vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh ta.
Lâm Thanh Mai lấy hết dũng khí, nói: “Ngài Louis, nếu anh không ngại, khi nào tôi rảnh, tôi có thể đến giúp anh chăm sóc hai bé. Bởi vì sau khi khỏi chân, tôi cần dạy học cho con trai, bình thường tôi cũng cần vẽ tranh và viết kịch bản nên thời gian cũng không nhiều lắm.”
Louis trưng ra biểu cảm được yêu thương mà lo sợ, nói: “Cô thật sự muốn giúp tôi chăm sóc con ư?”