CHƯƠNG 211: THÍCH ANH RỂ
Chị Hoa nghe Đồng Dao giải thích xong, cười: “Dao Dao, cô đang lo anh rể của cô sẽ thích người phụ nữ kia sao?”
Đồng Dao hừ lạnh không nói gì, coi như cam chịu.
Ở trước mặt chị Hoa, Đồng Dao vẫn luôn là cô chân chính nhất, thậm chí cô còn mang mặt nạ trước mặt mẹ ruột Vương Lệ Hằng nữa.
“Ba năm rồi, nếu cô thích anh rể của cô, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ly hôn với ông chồng Trần Hoàng Khôi của cô đi, tuy Trần Hoàng Khôi có giá trị con người lên đến vài trăm tỷ, nhưng vẫn thua xa gia sản của Lập Gia Khiêm, đế quốc thương nghiệp của anh ta trải rộng toàn thế giới, trình độ giàu có của Trần Hoàng Khôi và Lập Gia Khiêm không nằm trên cùng một cấp bậc!” Ánh mắt chị Hoa toát lên vẻ vô cùng hâm mộ, nếu không phải vì cô đã không còn trẻ nữa, nếu không cô cũng muốn tìm cơ hội đến gần Lập Gia Khiêm.
Nhắc đến ly hôn, Đồng Dao mở to mắt nói với chuyên viên trang điểm: “Michelle, đợi lát nữa lại trang điểm đi, bây giờ tôi đang bực bội lắm, nhất định phải trò chuyện với mọi người một lúc!”
Michelle cất phấn nền và cọ trang điểm vào, cô ta đã ba mươi lăm tuổi nhưng gương mặt trông còn chưa đến ba mươi, cô ta nói: “Dao Dao, cô nói đi, chúng tôi nghe đây.”
Đồng Dao lập tức nổi giận mắng: “Cái tên Trần Hoàng Khôi chó chết kia, hôm nay tôi gọi điện thoại nói chuyện với anh ta một lúc lâu nhưng anh ta cũng không muốn ly hôn cùng tôi! Anh ta không muốn cũng chỉ vì không muốn chia tài sản với tôi thôi!”
Chị Hoa nhíu mày nói: “Anh ta không đồng ý thì đúng là hơi khó giải quyết chuyện ly hôn thật, nhưng nếu cô không ly hôn thì lại không thể nào đường đường chính chính theo đuổi Lập Gia Khiêm được, thân phận em vợ cũng rất xấu hổ…”
Đồng Dao bất đắc dĩ nhíu mày giận đến nói không nên lời, Michelle vẫn chưa hiểu rõ sự thật, cô ta kinh ngạc nói: “Dao Dao cô xác nhận Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh không có quan hệ gì sao? Bọn họ thật sự chỉ là bạn bè à?”
“Chuyện này tôi rất chắc chắn! Lúc trước Lập Gia Khiêm và Vương Gia Linh chỉ tổ chức một buổi hôn lễ giả, chuyện này đến ba mẹ của tôi cũng biết… Hơn nữa tuy Vương Gia Linh ở trong biệt thự, nhưng cô ta và Lập Gia Khiêm ngủ ở hai phòng khác nhau, Lập Gia Khiêm cũng từng nói riêng với mẹ tôi vài lần là anh ta và Vương Gia Linh chỉ là bạn bè. Nhưng chuyện này liên quan đến cả gia đình của Vương Gia Linh, hai người đừng nói ra bên ngoài, đừng làm tôi khó xử.” Đồng Dao nhắc nhở.
Chị Hoa và Michelle đều cười, chị Hoa nói: “Cô còn không tin được cái miệng của bọn tôi sao? Cô yên tâm đi, bọn tôi cũng không quen biết Vương Gia Linh, chúng tôi cũng không quan tâm cô ta và Lập Gia Khiêm như thế nào, cho dù cô ta có mối quan hệ âm thầm gì với Lập Gia Khiêm thì cũng không ảnh hưởng đến việc cô theo đuổi Lập Gia Khiêm mà!”
“Đúng vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng, tôi nói cho cô biết loại đàn ông như Lập Gia Khiêm này đã thấy quá nhiều gái đẹp rồi, mấy người phụ nữ bình thường không lọt vào mắt anh ta được đâu, nếu không chị của cô đã mất tích lâu như vậy rồi, anh ta cũng sẽ không mãi không cưới như thế, khó khăn lắm mới tìm được một người thì lại là một cuộc hôn nhân giả, Dao Dao, bọn tôi tin tưởng cô! Ít nhất gương mặt của cô chính là một ưu thế bẩm sinh rồi!” Michelle nhìn gương mặt Đồng Dao là lại cảm thấy hài lòng, mấy năm nay cô luôn trang điểm cho Đồng Dao, cô đã khai thác ra một đống phong cách hóa trang thay đổi liên tục để tô điểm cho vẻ đẹp của Đồng Dao.
Chị Hoa vỗ tay Đồng Dao: “Cô cũng đừng căng thẳng, chỉ là một giáo viên mỹ thuật mà thôi, nếu Lập Gia Khiêm thích gái đẹp thì đã có người phụ nữ khác từ lâu, cũng không đến mức chờ đến bây giờ. Cô vẫn nhanh chóng nghĩ cách ly hôn với Trần Hoàng Khôi trước đi, không phải anh ta còn có rất nhiều người phụ nữ bí mật sao? Cô tìm người đi sưu tập chứng cứ ngoại tình của anh ta, nếu anh ta không muốn ly hôn thì cô lập tức tìm luật sư đưa đơn ly hôn ra tòa!”
Lời chị Hoa và Michelle nói làm Đồng Dao bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, cô nghĩ vài phút rồi nói: “Michelle, cô hóa trang tiếp đi, tôi tiếp thu ý kiến của hai người, tốt nhất tôi vẫn không nên chơi xấu với Trần Hoàng Khôi, nếu không tôi cũng sẽ bị vạ lây, tôi sẽ cố gắng ly hôn với anh ta trong hòa bình, tôi lại sắp xếp thời gian đàm phán cùng anh ta lần nữa vậy.”
Lúc này, trong biệt thự Lập Gia Khiêm, Lâm Thanh Mai đang kiên nhẫn ngồi trong phòng ngủ của Asa dạy học.
Asa còn ngoan hơn trong tưởng tượng của Lâm Thanh Mai rất nhiều, các tác phẩm hội họa cô mang đến làm Asa vô cùng bội phục, lúc trước Lâm Thanh Mai từng điều tra, cô vẽ theo loại phong cách truyện tranh mà hơn 80% con nít đều sẽ thích.
Khảo sát rất thành công, Asa vừa khéo nằm trong 80% kia, sau khi cậu bé nhìn thấy Lâm Thanh Mai lấy ra tập truyện tranh thì đã ngây người.
Trên gương mặt tươi cười đầy vẻ sùng bái, lúc đầu còn lễ phép xa lạ với Lâm Thanh Mai, đến bây giờ Asa đã có thể nói đùa với Lâm Thanh Mai rồi.
Trình độ quen thuộc của hai mẹ còn này nhanh đến mức làm Lập Gia Khiêm ngồi trong phòng khác nhìn chằm chằm máy theo dõi vô cùng kinh ngạc.
Anh không ngờ con trai lại có hứng thú về mặt hội họa cao đến như thế, nhìn thấy Asa tự tay vẽ ra một con người, Lập Gia Khiêm lại tiếp tục giật mình không thể tin nổi.
Hình như con trai Asa rất có tài năng về mặt hội họa, Lập Gia Khiêm đã từng nghĩ loại tế bào nghệ thuật bẩm sinh được di truyền từ gen, là từ mẹ ruột Lâm Thanh Mai của Asa.
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim anh vô cùng phức tạp, nếu Lâm Thanh Mai có thể chính mắt nhìn thấy con trai biết vẽ tranh thì tốt biết bao…
Người phụ nữ trong màn hình theo dõi có gương mặt rất đẹp, làm Lập Gia Khiêm không thể nào rời mắt dược, gương mặt mới của Lâm Thanh Mai cũng không phải là nguyên nhân hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh, mà là ánh sáng tình thương của mẹ phát ra từ sâu trong lòng của Lâm Thanh Mai.
Cô cực kỳ dịu dàng với Asa giống như người cô yêu thương nhất, ánh mắt cưng chiều của cô làm cho Lập Gia Khiêm cho rằng anh suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng anh nhìn một lúc lâu, ánh mắt mà giọng điệu của Lâm Thanh Mai đều có loại cảm giác này, điều này là Lập Gia Khiêm vô cùng tò mò.
Anh chỉ có thể tạm thời cho là vì Lâm Thanh Mai là loại người cực kỳ thích con nít.
Thời gian trôi qua từng chút một, bất tri bất giác đã dạy gần được một tiếng đồng hồ.
Hình như Lâm Thanh Mai đã quên mất thời gian, cách dạy vừa vẽ vừa trò chuyện của cô và Asa làm cho cả căn phòng ngủ đều ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.
“Cô Diễm, có phải khi cô còn nhỏ cũng thích vẽ tranh như con không?” Asa chớp đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi.
Gương mặt xinh đẹp cực kỳ giống bức ảnh chụp khi còn nhỏ của Lập Gia Khiêm, nhưng thần thái của Asa lại rất giống Lâm Thanh Mai, khi cười cũng rất giống cô, sẽ làm người khác quên đi hết mọi muộn phiền trên thế gian.
Trong vô số đêm mất ngủ lúc trước, Lâm Thanh Mai từng tưởng tượng đến cảnh cô ở cùng với con trai Asa, bây giờ đã trở thành hiện thực, chân thật đến mức cô không dám tin, sợ tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là một giấc mơ hư ảo đầy tàn ác.”
“Cô Diễm? Cô đang nghĩ gì thế?” Asa nhìn Lâm Thanh Mai hỏi, vẻ mặt của cô rất phức tạp, hai mắt hơi đỏ lên, hai mắt như mất hồn, giống như bây giờ cô không còn ở phòng ngủ nữa.
Lâm Thanh Mai nghe con trai gọi như thế, rõ ràng đã nức nở lên: “Con gọi cô là gì?”
Asa nghiêng đầu, cầm một cây bút chì màu màu xanh lam, cậu bé cười khanh khách: “Con gọi cô là cô Diễm! Cô Diễm, có phải cô mệt rồi không? Nếu cô quá mệt thì ngủ một lúc đi.”
Lời nói đầy ngây thơ không hề có chút ý xấu nào vừa mới nói ra, cuối cùng Lâm Thanh Mai cũng không thể khống chế được mà quỳ rạp xuống đất, rướn người về phía trước ôm chặt Asa vào trong lòng khóc lên…
Tiếng khóc đè nén đã sắp không khống chế được, nhưng cô lo sẽ làm Asa sợ nên không dám khóc lớn lên, cũng sợ tiếng khóc sẽ dẫn người khác đến.
Lâm Thanh Mai đột nhiên khác thường làm Lập Gia Khiêm đang ngồi trong phòng khách đột nhiên đứng bật dây, anh lập tức ra khỏi phòng sách chạy đến phòng Asa…
Không đến hai phút, Lập Gia Khiêm đã đến trước cửa phòng ngủ Asa, anh đang định mở cửa bước vào, nhưng lại nghe được Lâm Thanh Mai nói với Asa: “Asa, cô Diễm có thể hỏi con một chuyện được không?”
Trong phòng ngủ, Asa đang cầm khăn giấy đưa cho Lâm Thanh Mai, mặt cậu bé có chút lo lắng: “Cô Diễm, sao cô lại khóc? Cô gặp chuyện gì rất buồn sao? Ba nói, nếu như cô thật sự rất buồn thì cô cứ việc khóc, con ở đây cùng cô.”
Asa nhớ đến lời nói lúc nãy của Lâm Thanh Mai, cậu bé nói tiếp: “Cô muốn hỏi gì? Cô hỏi đi, chỉ cần con biết thì nhất định sẽ nói cho cô.”