Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mấy người khách trong tiệm cơm đều là thanh niên. Ánh mắt của bọn họ dán chặt lên người Tiêu Mị Mị, tỏa ra vẻ đê tiện.  

 

“Mày là con gái của con mụ này đúng không? Mày xem mẹ mày làm gì tao đây này, mau bồi thường đi. Nếu không tao sẽ đến bệnh viện kiểm tra thương tích”.  

 

“Không bồi thường tiền cũng được, với điều kiện mày phải theo tao chơi mấy ngày để trừ nợ”.  

 

“Ha ha, mày xấu xa thật đấy”.  

 

Đám người buông lời chọc ghẹo rồi cười ngặt nghẽo.  

 

Trần Thiên Hạo lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, tóm lấy cổ áo của người bị thương.  

 

“Để tôi xem cậu bị thương nặng đến đâu”.  

 

Hành động này của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình kinh hãi. Một tên trong số đó nổi giận, giơ ghế định đập lên người anh.  

 

“Bịch!”  

 

Anh đá thẳng vào ván gỗ trên mặt ghế, sức mạnh khủng bố truyền thẳng vào ngực đối phương, khiến hắn bay ngược ra sau.  

 

Ông chủ tiệm cơm thấy anh có vẻ khó chơi, bấy giờ không khỏi sợ hãi.  

 

“Mày, mày biết tao là ai không? Anh họ của tao là Đại Lão Vương, mày dám chọc vào không?”  

 

“Đại Lão Vương? Cái thứ chó má gì vậy? Mày gọi ông ta tới đây ngay đi, tôi muốn xem ông ta có bao nhiêu bản lĩnh”.  

 

Trần Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, kéo ghế ngồi yên vị ở ngay cửa ra vào.  

 

“Đại Lão Vương?”  

 

Tiêu Mị Mị sợ ngây người.  

 

Đó chính là đại ca của đám xã hội đen từng gặp ở trên du thuyền lần trước. Nếu lần này bị ông ta bắt gặp, chắc chắn sẽ không tha cho Trần Thiên Hạo.  

 

“Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi”.  

 

“Mị Mị, cậu không cần để ý tới tôi. Mau đưa mẹ cậu đến bệnh viện băng bó vết thương đi. Bây giờ thời tiết đang nóng nực, đừng để bị nhiễm trùng”.  

 

Anh đáp.  

 

Tiêu Mị Mị hiểu rõ tính cách của anh, biết anh đã quyết định cái gì thì sẽ khó mà thay đổi. Thế nhưng cô ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn anh gặp nguy hiểm.  

 

Cô ta vẫn đồng ý đưa mẹ đi bệnh viện. Trên đường đi, cô ta gọi điện cho một người.  

 

“Vương Bân, tôi muốn nhờ anh một việc, có thể giúp tôi…”, giọng điệu của cô ta tràn ngập vẻ khẩn cầu. Cô ta đang gọi cho một cậu chủ con nhà quan to làm việc ở văn phòng Đế Đô đã từng theo đuổi cô ta.  

 

“Mị Mị hả? Em đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh”.  

 

“…”  



Chỉ trong nháy mắt, mấy chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại trước cổng tiệm cơm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK