Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mãnh Quân ở đầu dây bên kia gào thét thảm thiết.  

 

“Anh ơi, cứu em với, có người muốn giết em”.  

 

“Giết em?”  

 

Giọng nói của Mãnh Cương chợt trầm xuống.  

 

Nghe thấy thế, Châu Minh cũng rất ngạc nhiên.  

 

“Có người đánh nhau ở tòa nhà kinh doanh bất động sản ở Long Phượng Gia Viên của nhà họ Châu. Bây giờ em đang bị nó cắm dao vào đùi, sắp không sống nổi nữa rồi”.  

 

Mãnh Quân khó nhọc lên tiếng.  

 

“Long Phượng Gia Viên?”  

 

Mãnh Cương khiếp sợ, vội vàng cúp máy.  

 

Nhìn sang Châu Minh.  

 

“Sếp Châu, không xong rồi. Có người đánh người của chúng ta ở khu biệt thự Long Phượng Gia Viên trên quốc lộ 310”.  

 

Gã ta vừa dứt lời, điện thoại của Châu Minh cũng vang lên.  

 

Đó là cuộc gọi từ quản lý phòng kinh doanh của Long Phượng Gia Viên.  

 

“Sếp Châu, xảy ra chuyện lớn rồi. Có người đến phòng kinh doanh chỗ chúng tôi làm loạn. Em trai của sếp Mãnh sắp đi đời rồi”.  

 

Châu Minh nổi giận ném phăng chén trà xuống đất, đứng bật dậy.  

 

Nếu chuyện này xảy ra ở Nam Thành, có lẽ ông ta sẽ tạm thời nhẫn nhịn để điều tra rõ ngọn ngành trước.  

 

Tránh việc chọc phải thế lực của Trần Thiên Hạo.  

 

Nhưng nếu là vùng ngoại ô.  

 

Toàn là mấy ông nông dân chân đất mắt toét với mấy nhà giàu mới nổi nhờ chăn heo mà phất lên.  

 

Ông ta không cần e ngại, nhất định phải xử lý.  

 

Nhà họ Châu cũng là gia tộc có tiếng ở Nam Thành. Sao vẫn còn kẻ không biết trời cao đất dày gây chuyện ở địa bàn của ông ta cơ chứ?  

 

“Đi”.  

 

“Tôi phải đi xem thử, rốt cuộc là thằng nhóc con chán sống nào”.  

 

Hai người sải bước ra khỏi đại viện. Mãnh Cương lái xe đưa Châu Minh lao như bay về phía ngoại ô.  

 

Trên đường đi, ông ta nghe tin quản lý đã báo cảnh sát liền nhanh chóng gọi điện cho người phụ trách đội phòng chống bạo động.  

 

Dặn dò bọn họ một tiếng, mọi chuyện đã giải quyết xong, chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi.  

 

Đội trưởng đội phòng chống bạo động ở đây sợ thế lực của Châu Minh nên cũng không dám nói năng gì, vội vàng cho rút người về.  

 

Mãnh Cương khó hiểu hỏi.  

 

“Tại sao ông không cho người của đội phòng chống bạo động ra tay?”  

 

Sắc mặt Châu Minh sa sầm.  

 

“Nếu để bọn họ giải quyết thì thằng nhãi kia cùng lắm chỉ bị bắt về nhốt một khoảng thời gian. Còn chúng ta được tự ra tay thì có thể lấy mạng nó luôn”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK