Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Còn mất đi khả năng sinh sản ở độ tuổi trẻ thế này.  

 

Làm thế nào để anh nói sự thật với đối phương bây giờ?  

 

 

 

Cùng lúc này.  

 

Trần Thiên Hạo lại cảm thấy có một sự lựa chọn khó khăn đang ở ngay trước mắt mình.  

 

Tâm trạng không thể bị ảnh hưởng, có nghĩa là anh không được nói sự thật cho cô ta biết.  

 

“Bác sĩ à, không còn cách nào khác vừa giữ được tính mạng vừa giữ được chức năng sinh sản của cô ấy sao ạ?”  

 

Không cam lòng, Trần Thiên Hạo lại hỏi một câu nữa.  

 

Bác sĩ trầm ngâm.  

 

“Tôi rất hiểu tâm trạng của người nhà bệnh nhân. Tôi sẽ nói cho anh biết nhé, từng có những trường hợp như thế này, một số cô gái trẻ vì muốn sinh con nên chọn cách chữa trị giữ lại. Còn một bộ phận lớn bệnh nhân thì muốn tạm thời dùng thuốc ức chế, chờ sinh con rồi mới làm phẫu thuật”.  

 

“Không phải là không có trường hợp thành công, có điều độ rủi ro rất cao”.  

 

Bác sĩ nghiêm túc nhìn Trần Thiên Hạo.  

 

“Điều trị căn bệnh này từ sớm sẽ có tiên lượng tốt nhất. Càng để muộn, hiệu quả càng kém đi. Một khi đã di căn đến các bộ phận khác, tỉ lệ sống sót sẽ giảm xuống dưới ba mươi phần trăm”.  

 

“Vậy nên nếu muốn có con, hai vị phải hành động ngay bây giờ”.  

 

“Làm kiểm tra lại định kỳ, có khi vẫn còn cơ hội”.  

 

“Được rồi, tạm thời anh cứ về suy nghĩ nhé. Về phần bệnh nhân, anh có thể thăm dò, nói chuyện này cho cô ấy biết tuỳ vào khả năng chịu đựng của cô ấy”.  

 

Cầm bản báo cáo trên tay, Trần Thiên Hạo rất muốn về phòng bệnh, nhưng lại không biết làm thế nào để nói chuyện này với Tiền Cẩm Lâm.  

 

Không chắc chắn mình phải làm gì, anh bèn quay lại đại viện nhà họ Trần.  

 

Anh muốn hỏi ý kiến của Tiết Thiên Linh rồi mới đưa ra quyết định.  

 

Có điều, ý định cắt đứt quan hệ với cô ta không thực hiện được rồi.  

 

Chu Tước, Thanh Long chờ đợi đã lâu, để đưa kết quả báo cáo cho Trần Thiên Hạo.  

 

Sau khi họ điều tra, người bí ẩn kia quả thật rất khôn ngoan, hoàn toàn tránh được tất cả camera trên đường.  

 

Vì vậy, họ không thu thập được bất kỳ thông tin gì về người này.  

 

Tuy đã dự đoán được điều đó, nhưng Trần Thiên Hạo vẫn cảm thấy khá bực tức khi nghe họ báo cáo.  

 

“Rất có khả năng người này chính là chủ nhân cúc áo. Hãy tìm tất cả những người đã xuất hiện trên con đường, và hỏi thật kỹ thông tin liên quan đến người đó”.  

 

Trần Thiên Hạo ra lệnh với vẻ mặt sa sầm.  

 

Hai người họ nhận lệnh rồi xoay người rời đi.  

 

Việc điều tra không phải là chuyện một sớm một chiều.  

 

Bây giờ, chuyện của Tiền Cẩm Lâm đã chiếm trọn tâm trí anh .  

 

Ngay cả việc mẹ đi đến trước mặt mình, mãi một lúc sau anh mới nhận ra.  

 

“Thiên Hạo, quỳ xuống cho mẹ”.  

 

Bà Trần nghiêm nghị nói.  

 

Trần Thiên Hạo biết mẹ rất thương Lưu Tiểu Nguyệt, lập tức quỳ xuống sàn.  

 

Bà Trần cầm gậy, đánh mấy phát liền lên lưng anh.  

 

Đến khi bà thở gấp, Bạch Hổ mới đỡ bà ngồi xuống ghế mây.  



“Cái thằng nhóc hư đốn này, mẹ đã nói thế nào với con hả?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK