Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trần Thiên Hạo mỉm cười ngô nghê.  

 

“Đây là burger lừa do anh đích thân mua cho em đấy, em ăn thử xem, cực kỳ ngon”.  

 

Trần Thiên Hạo chìa ra, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn burger trong tay anh, vành mắt bất chợt đỏ hoe.  

 

Về nhà đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hạo mua đồ ăn cho cô. Chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt bỗng nhớ lại năm năm trước, tuy lúc ấy nhà rất nghèo, nhưng cô đã rất hạnh phúc.  

 

Ngày nào cô cũng nhận được đồ ăn sáng do Trần Thiên Hạo mang đến.  

 

Mà món cô không thích ăn nhất chính là burger lừa.  

 

“Tiểu Nguyệt à, sao em lại khóc rồi?”  

 

Trần Thiên Hạo ngây người, nhẹ nhàng hỏi.  

 

Khẽ khịt mũi, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nhoẻn môi cười.  

 

“Không có gì, em đang nhớ lại ngày xưa thôi”.  

 

Cô cầm phần burger lừa, bỗng cảm thấy rất khó tả, bèn cho vào miệng rồi cắn một miếng to.  

 

Nước mắt bất giác tuôn rơi.  

 

“Ngon lắm”.  

 

Lưu Tiểu Nguyệt nặn ra một nụ cười trong làn nước mắt.  

 

Dưới sự giục giã của Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt đã ăn hết canh gà và burger lừa.  

 

Đứng trước cửa phòng, Lưu Cảnh Minh cảm thấy thật chua chát.  

 

Cùng là canh gà và burger lừa, chẳng lẽ của Trần Thiên Hạo đem đến lại ngon hơn của mình sao?  

 

Tuy lòng buồn man mác, nhưng Lưu Cảnh Minh cũng hiểu rõ một điều,  

 

Thuở bé Lưu Tiểu Nguyệt đã không có tình thương của bố, dẫu bây giờ Lưu Cảnh Minh cố gắng bù đắp cách mấy đi nữa, thì cũng thiếu đi một chút hơi ấm ấy.  

 

Luôn có một bức tường vô hình ngăn cách bố con họ!  

 

Ăn cơm xong, Lưu Tiểu Nguyệt thấy có tinh thần hơn hẳn.  

 

“Thiên Hạo này”.  

 

“Em không muốn nằm viện nữa. Em muốn ra viện”.  

 

Nếu như là trước đây, chắc chắn Trần Thiên Hạo sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ Tiết Thiên Linh đang ở biệt thự ngoại ô, anh không yên tâm để Lưu Tiểu Nguyệt về nhà.  

 

Ngẫm nghĩ một hồi, anh bèn khuyên nhủ.  

 

“Tiểu Nguyệt à, chúng ta nghe lời dặn của bác sĩ, nằm viện vài ngày để theo dõi nhé. Chờ đến lúc khoẻ hẳn rồi hẵng ra viện”.  

 

“Có phải anh không muốn em về không?”  

 

Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên ngước lên nhìn anh, cất tiếng hỏi.  

 

“Sao lại thế được?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK