Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Tiền Cẩm Lâm lại chần chừ không muốn nói ra tin này.  

 

Nhà họ Bạch ở Đế Đô vốn không cùng một đẳng cấp với Nam Thành.  

 

Thế lực của Trần Thiên Hạo ở Nam Thành, hoàn toàn chẳng đáng là gì so với Đế Đô cả.  

 

Nếu Tiền Cẩm Lâm tiết lộ thông tin này, rất có thể sẽ đẩy anh vào chỗ nguy hiểm.  

 

“Không còn gì khác nữa, hôm ấy tôi đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi”.  

 

Tiền Cẩm Lâm nghiêm túc đáp.  

 

Là chiến thần Đông Hoang, Trần Thiên Hạo đã từng chứng kiến quá nhiều lời gian trá giấu giếm.  

 

Vẻ ngập ngừng và giọng điệu hơi chùng xuống của Tiền Cẩm Lâm, khiến anh cảm giác được rằng mọi chuyện không chỉ như những gì cô ta đã nói.  

 

Sắc mặt của Trần Thiên Hạo tối sầm lại.  

 

“Cẩm Lâm, chuyện này cực kỳ quan trọng với tôi”.  

 

Tôi hy vọng cô có thể nói sự thật cho tôi biết.  

 

Đôi mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.  

 

Cuối cùng Tiền Cẩm Lâm cũng không trốn được ánh mắt của Trần Thiên Hạo. Cô ta cắn môi dưới, bất lực nói.  

 

“Thật ra cũng chẳng có gì. Người đó chỉ để lại một câu khi rời đi thôi”.  

 

“Bảo là chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô”.  

 

“Chỉ có thế?”, Trần Thiên Hạo chau mày.  

 

“Lần này tôi nói thật đấy, vậy mà anh vẫn không tin tôi”.  

 

Tiền Cẩm Lâm thở dài.  

 

“Anh nghĩ tôi là kẻ lừa gạt. Thế anh có biết tại sao tôi phải gạt anh không?”  

 

Vành mắt Tiền Cẩm Lâm đã hơi đỏ lên.  

 

“Tôi không nói vì không muốn anh mạo hiểm. Anh không hiểu lòng tôi sao?”  

 

Ánh mắt của Trần Thiên Hạo rất phức tạp. Anh không trả lời.  

 

Nào phải anh không biết, mà là anh không muốn nghĩ đến điều đó.  

 

Chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô, là manh mối mà anh vẫn luôn nắm được.  

 

Đây cũng là mục tiêu duy nhất mà anh có thể điều tra tiếp.  

 

Nhưng trong lòng Trần Thiên Hạo lại có một cảm giác rất khó tả.  

 

Việc tất cả manh mối ngoài sáng đều chỉ về phía nhà họ Bạch ở Đế Đô, lại khiến anh cảm thấy không chân thật.  

 

Tựa như có một bàn tay ai đó đang âm thầm điều khiển mọi thứ vậy.  

 

Sau đó, y tá của bệnh viện đã đến phòng để sắp xếp chụp CT toàn thân.  

 

Trần Thiên Hạo vốn muốn đi về, nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc đáng thương ấy của Tiền Cẩm Lâm.  

 

Anh quyết định sẽ ở lại cùng cô ta đến khi hoàn tất buổi kiểm tra.  

 

Có đôi lúc, sự “không đành lòng” ấy sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng càng lúc càng mất kiểm soát.  

 

Trần Thiên Hạo có thể kiểm soát rất tốt những chuyện khác.  

 

Chỉ riêng chuyện tình cảm…  

 

Trước khi ra về, anh được bác sĩ gọi đến phòng làm việc.  

 

Bác sĩ đi thẳng vào vấn đề.  

 

“Tôi sẽ nói cho anh biết một tin tốt, và một tin xấu”.  

 

Trần Thiên Hạo ngẩn người. Tiền Cẩm Lâm bị đánh nên cơ thể bị thương một chút thôi mà? Sao lại có tin tốt với cả tin xấu?  

 

Bác sĩ nhìn vẻ mặt có phần bất ngờ của anh, đoạn lấy ra một bản báo cáo.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK