Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Hiểu chưa hả?”  

 

Bấy giờ Ngô Khánh gật đầu lia lịa.  

 

Con mẹ nó quá khủng khiếp. Các chủ tịch địa phương xuất hiện ở Đế Đô thường xuyên như cơm bữa, anh ta đã quen với chuyện này từ lâu.  

 

Thế nhưng đây mới là lần thứ hai anh ta thấy Cận Vĩ lo lắng sợ sệt như vậy.  

 

Cả hai lần đều liên quan tới thẻ đen.  

 

 

 

Chỉ với một bữa cơm, Tiêu Mị Mị đã chứng kiến những chuyện ly kỳ mà cả đời này chưa chắc đã có cơ hội được thấy.  

 

Trên đường đi, cô ta vẫn mải mê suy đoán thân phận thật sự của Trần Thiên Hạo. Mặc dù cô ta cảm thấy lời anh nói rất hợp lý, không có gì để bắt bẻ, nhưng mà một nhân viên phụ trách sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo cũng không đến mức khiến quản lý khách sạn phải đối đãi cung kính tới vậy.  

 

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của riêng cô ta. Thoắt cái, cô ta đã phải quay về với hiện thực tàn khốc, khiến cô ta trở tay không kịp.  

 

Bởi vì cô ta vừa về đến nhà đã hay tin bệnh nặng của bố mình lại tái phát.  

 

May mà có anh về cùng cô ta nên mới vượt qua được lần này.  

 

Sau khi đưa bố đến bệnh viện, khó khăn đầu tiên cô ta phải đối mặt chính là khoản tiền viện phí khổng lồ. Cô ta không biết làm thế nào, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng để chống đỡ.  

 

“Mị Mị, bố cậu bị sao vậy?”  

 

Dường như cô ta đã bị tình huống như vậy tra tấn nhiều lần tập mãi thành quen. Cô ta thở dài đáp.  

 

“Bố tôi bị xuất huyết não từ lâu rồi. Sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, ông ấy liền mắc bệnh này. Bao nhiêu năm nay, mẹ tôi vẫn phải bươn chải suốt ngày đêm làm đủ mọi việc để nuôi gia đình”.  

 

“Còn tôi vốn đang có một công việc ổn định, nhưng bây giờ…”  

 

Trần Thiên Hao biết không phải cô ta cố tình nhắc tới chuyện này nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy.  

 

“Mị Mị, tại tôi nên cậu mới bị đuổi việc”.  

 

“Chuyện này không liên quan gì đến cậu, tôi vốn đã không có ý định làm ở đó lâu dài rồi”, cô ta cố gắng gượng cười nhìn anh.  

 

“Bây giờ cậu livestream có kiếm được tiền không?”  

 

Anh không kìm được cất giọng hỏi. Thật ra anh rất muốn bỏ vốn cho cô ta mở công ty, ổn định cuộc sống ở Đế Đô.  

 

“Đương nhiên là được rồi. Tôi thấy cậu đi lính lâu quá nên thành lạc hậu đấy. Bây giờ đang là thời đại của livestream kiếm tiền đó. Những người livestream nổi tiếng có thể kiếm được mấy chục nghìn một ngày lận”.  

 

“Mấy chục nghìn?”  

 

Nghe thấy vậy, anh khá bất ngờ. Không phải anh thèm muốn số tiền này, mà là nếu ở Nam Thành, mấy chục nghìn bằng thu nhập cả năm của một người làm lụng vất vả.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK