Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người anh em à, có tiền không? Không có thì tôi thanh toán giúp anh nhé?”

 

Mễ Đại Bảo cười chế giễu Trần Thiên Hạo.

 

“Trần Thiên Hạo à, mặc kệ anh ta, chúng ta đến đại sảnh đằng trước đi”, Tiêu Mị Mị không muốn nhìn thấy bản mặt của gã, vừa kéo tay áo Trần Thiên Hạo vừa bảo.

 

“Ừ, nghe theo cậu”.

 

Trần Thiên Hạo chẳng vấn đề gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, ở đâu cũng được cả.

 

Sắc mặt tối lại, Mễ Đại Bảo hơi run lên.

 

“Chúng ta cũng ra sảnh đi”.

 

Gã ngửa mặt tự nhủ, hôm nay phải chiến với Tiêu Mị Mị đến cùng, không khiến bọn họ ê mặt trước bàn dân thiên hạ thì gã không nuốt được cơn giận này.

 

Lúc ở thang máy gã nói thế thôi, nhưng thực chất là Tiêu Mị Mị từng làm việc cho công ty nhà gã, vì muốn theo đuổi Tiêu Mị Mị mà gã không ngại thăng chức cho cô ấy, còn từng tặng đối phương mấy chiếc ô tô có giá cả triệu bạc.

 

Ai mà ngờ Tiêu Mị Mị lại từ chối gã trước mặt toàn bộ nhân viên, còn trực tiếp từ chức, khiến gã mất sạch thể diện.

 

Vậy nên, gã muốn Tiêu Mị Mị cũng phải nếm trải sự nhục nhã tương tự.

 

Bảo là đại sảnh thế thôi, dù sao đây cũng là khách sạn bảy sao, không gian nơi này vô cùng thư thái, có vách ngăn cao vài mét ngăn cách các chỗ ngồi.

 

Không gian tao nhã và cổ kính, có cả nhạc công biểu diễn vĩ cầm ngay tại đây.

 

Vì đang là giờ ăn nên ở đây đã có rất nhiều thực khách, tuy đông người nhưng không ồn ào chút nào. Ai nấy đều vừa ăn vừa trò chuyện rất nhẹ nhàng.

 

“Mời hai vị vào ạ”.

 

Quản lý đưa Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị đến chỗ ngồi sát tường, còn Mễ Đại Bảo ở ngay chỗ đối diện họ.

 

“Tiêu Mị Mị à, anh ở đây này”.

 

Mễ Đại Bảo cười đểu với cô ấy.

 

“Tên Mễ Đại Bảo này đúng là phiền phức quá”.

 

Tiêu Mị Mị tức đến mức ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn đến gã nữa, đoạn giải thích với Trần Thiên Hạo.

 

“Trần Thiên Hạo này, lúc ở thang máy, tên Mễ Đại Bảo ấy nói nhăng nói cuội thôi. Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào cả. Tôi từng làm việc ở công ty nhà Mễ Đại Bảo, anh ta muốn theo đuổi nhưng bị tôi từ chối, nên cứ ôm hận trong lòng”.

 

“Không sao. Vừa nhìn đã biết hạng người này chẳng phải kẻ tốt lành gì”.

 

Trần Thiên Hạo vừa gật đầu vừa đáp.

 

Nhân viên phục vụ mang hai quyển thực đơn đến, đưa cho Tiêu Mị Mị và Mễ Đại Bảo ở gần đấy.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK