Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trông thấy anh nhìn sang, hắn ta giận dữ lớn tiếng quát tháo.  

 

“Ranh con, mày không nên chọc vào tao đâu. Tao sẽ khiến mày phải hối hận”.  

 

“Hối hận?”  

 

Trần Thiên Hạo bình thản nhắc lại, thảnh thơi nhấc chén trà bị rót đầy đổ bớt đi rồi uống một ngụm.  

 

“Tôi cho anh cơ hội”.  

 

“Gọi hết tất cả những người có khả năng giúp anh đến đây đi”.  

 

Sau khi đặt chén trà xuống, anh bất chợt ngẩng đầu, nhướng mày đầy khiêu khích.  

 

“Anh chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi”.  

 

Mãnh Quân nghe thấy thế, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt trở nên tàn nhẫn.  

 

“Ranh con, mày muốn khoe mẽ trước mặt gái xinh chứ gì? Tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận”.  

 

Hắn ta nhanh chóng lôi điện thoại gọi cho đại ca.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trưởng phòng kinh doanh cũng nghe được nhân viên báo tin, vội vàng gọi cho đội phòng chống bạo động ở khu vực đó, đồng thời báo cáo cho cấp trên.  

 

Tại đại viện nhà họ Châu ở Nam Thành.  

 

Châu Minh ngồi trong lầu các, thong dong nhấc chén trà lên nhấp một ngụm. Đây là trà đặc sản do các doanh nghiệp tặng dạo gần dây.  

 

Trước mặt ông ta.  

 

Là Mãnh Cương, phó tổng giám đốc của bất động sản Châu Thị. Gã ta đang báo cáo tình hình doanh thu bất động sản đợt này.  

 

Cho đến ngày nay, trong bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành đã có ba nhà bị hủy diệt, nhà họ Tôn còn lại duy nhất cũng bị mất đi phần lớn sản nghiệp, đến giờ đã bị giáng xuống thành gia tộc hạng ba.  

 

Bây giờ trừ hai nhà Trần, Lưu, nhà họ Châu của ông ta được coi là gia tộc lớn thứ ba.  

 

Nói cho cùng vẫn là nhờ vào phong cách riêng và đôi mắt biết nhìn xa trông rộng của ông ta.  

 

Có thể nhanh chóng nắm bắt xu thế thay đổi thời thế ở Nam Thành, lựa chọn đứng về phía nhà họ Trần ngay từ ban đầu.  

 

Vậy nên mới có nhà họ Châu như ngày nay.  

 

Ngoài ra còn có Trần Khải Minh cũng được hưởng lợi từ sự thay đổi thời thế này.  

 

Thoắt cái đã leo lên chức chủ tịch thành phố.  

 

“Reng reng reng!”  

 

Chuông điện thoại của Mãnh Cương đột nhiên reo lên. Gã ta liếc nhìn Châu Minh một cái, trong lòng bỗng thấy bất an.  

 

“Nghe đi”.  

 

Châu Minh không vui ra lệnh.  

 

Mãnh Cương thấy người gọi tới là em trai mình, bèn lập tức nghe máy.  

 

“Em muốn chết à? Anh đã dặn là lúc anh đang đi làm thì không được gọi điện thoại rồi cơ mà?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK