Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Anh bất đắc dĩ thở dài.  

 

“Thiên Hạo, bây giờ không còn ai làm phiền nữa, chúng ta tiếp tục đi”.  

 

Tiền Cẩm Lâm khóa cửa lại, bắt đầu cởi cúc áo, ánh mắt mê ly, liếm môi khêu gợi.  

 

Anh suýt bị cô ta làm cho choáng váng đầu óc.  

 

Anh không cho cô ta được cái gì, quả thực không nên có ý nghĩ vượt quá giới hạn với cô ta.  

 

Anh lắc đầu.  

 

Sắc mặt trở nên nghiêm túc.  

 

“Cẩm Lâm, chúng ta không thể nào đâu, cô đừng cứng đầu nữa”.  

 

“Sao lại không thể? Em nói rồi, em không cần danh phận gì cả”.  

 

Tiền Cẩm Lâm lột áo ra rồi lao về phía anh.  

 

Anh cố gắng dùng sức khống chế hai tay cô ta lại, sau đó khoác áo của mình lên người cô ta che chắn.  

 

Lắc mạnh bả vai cô ta.  

 

“Đừng như vậy”.  

 

Nụ cười xinh đẹp của cô ta dần nguội lạnh.  

 

Khóe mắt cô ta đỏ bừng, vẻ mặt thất vọng tột cùng.  

 

Cô ta không còn quấn lấy anh nữa, im lặng nhặt quần áo dưới đất lên mặc từng cái vào.  

 

“Anh có tình cảm với em đúng không?”  

 

Cô ta khẽ mím môi, dịu giọng hỏi.  

 

Trần Thiên Hạo không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh cửa sổ nhìn cảnh vật xanh biếc bên ngoài biệt thự, buồn bực nhắm mắt lại.  

 

“Em đang hỏi anh đấy Trần Thiên Hạo”.  

 

Tiền Cẩm Lâm gấp gáp truy hỏi.  

 

“Có!”  

 

Sau một hồi im lặng, anh đáp lại một tiếng.  

 

Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt ủ rũ của cô ta lập tức trở nên vui mừng.  

 

Cô ta bước tới ôm eo anh từ phía sau.  

 

“Chỉ cần biết trong lòng anh có em là em đã vui lắm rồi”.  

 

Trần Thiên Hạo cảm nhận được cơ thể mềm mại ở sau lưng, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt.  

 

Một cảm giác hạnh phúc lạ thường lan tràn trong tim anh.  

 

Anh biết ngay từ đầu anh không hề có tình cảm với Lưu Tiểu Nguyệt. Anh làm tất cả cũng chỉ vì để bồi thường cho cô mà thôi.  

 

Cho dù bây giờ có tình cảm thì thứ tình cảm mong manh có thể bị dao động bất cứ lúc nào kia khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.  

 

Nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.  

 

Cô ta rất cứng đầu, kiên trì đến cùng.  

 

So với kiểu tính cách mong manh yếu đuối của Lưu Tiểu Nguyệt, cô ta càng khiến anh rung động hơn.  

 

Đã từng có một khoảnh khắc.  

 

Trần Thiên Hạo rất muốn làm theo trái tim mình.  

 

Bệnh tình của Tiền Cẩm Lâm chưa chắc có thể chữa khỏi hay không. Anh không biết bản thân có nên tranh thủ lúc cô ta còn khỏe mạnh, hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho cô ta cuộc sống mà cô ta mong muốn.  

 

Tất nhiên.  

 

Đây chỉ là suy nghĩ sâu trong nội tâm của anh mà thôi.  

 

Ở trước ban công.  



Hai người lẳng lặng đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, ai cũng muốn gìn giữ giây phút bình yên khó có được này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK