Mục lục
Đông Hoang Thần Vương - Trần Thiên Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tiêu Mị Mị đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo, giọng điệu mang theo sự sùng bái.  

 

“Trần Thiên Hạo, cậu lợi hại thật đấy”.  

 

“Rốt cuộc trong mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy?”  

 

Anh chỉ cười nhạt một tiếng.  

 

“Thế này thì có gì mà lợi hại?”  

 

Anh liếc nhìn Giang Đại Bằng, không nhịn được hỏi một câu.  

 

“Hồi nhỏ tôi đã làm gì chọc giận hắn ta mà để hắn ta ghi thù tôi đến tận bây giờ vậy?”  

 

Cô ta cố nín cười, muốn nói ra lại thấy vẻ mặt giận dữ xen lẫn bất an của Giang Đại Bằng, lại phải nhịn xuống.  

 

“Trần Thiên Hạo, mày cứ chờ đấy, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt”.  

 

Ngay từ lúc Khâu Giang bị đánh tơi bời, hắn ta đã nhanh trí gọi điện thoại cầu cứu. Bây giờ đã có chừng bốn chiếc du thuyền phóng tới.  

 

Sắc mặt Tiêu Mị Mị lập tức thay đổi.  

 

Trong chuyến đi chơi biển lần này bọn họ có tổng cộng năm chiếc du thuyền, một chiếc của hắn ta, bốn chiếc còn lại đều của nhà họ Tào ở Đế Đô.  

 

Nhà họ Tào là gia tộc lớn thứ hai ở Đế Đô, chỉ đứng sau nhà họ Bạch, thế lực lớn hơn nhà họ Giang gấp mấy chục lần.  

 

Bốn chiếc du thuyền tiến sát. Chiếc ở giữa làm bàn đạp kết nối, hơn trăm người từ những chiếc còn lại kéo hết sang chiếc của Giang Đại Bằng.  

 

Tất cả đều là người Tiêu Mị Mị từng gặp, trong số đó còn có kẻ cầm đầu thế lực ngầm ở Đế Đô, trong tay đã từng giết không ít người.  

 

“Đại Bằng, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu gọi chúng tôi đến gấp thế?”  

 

Một gã đàn ông đầu trọc đeo kính râm đi tới.  

 

Trên chiếc du thuyền còn lại có một tên cũng đeo kính râm màu đen, hai tay để trần lộ rõ hình xăm kín mít cũng đi tới. Bên cạnh hắn là mấy chục tên côn đồ xăm trổ đầy người.  

 

Tiêu Mị Mị hoảng sợ túm chặt lấy tay Trần Thiên Hạo, run rẩy nói.  

 

“Lần này chúng ta xong đời rồi”.  

 

“Xong đời?”  

 

Anh chỉ nhếch miệng cười lạnh.  

 

Một đám cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng thì có gì khiến anh phải sợ?  

 

“Anh Tào, thằng ranh con này dám đối đầu với chúng tôi, đánh chết nó đi”.  

 

Giang Đại Bằng nghiến răng ken két.  

 

Tào Lam Thiên nhìn thoáng qua mấy chục người bị đánh, có vài tên to con cũng nằm lăn lộn trên đất rên rỉ, không khỏi tò mò quan sát Trần Thiên Hạo vài lần.  

 

“Mày cũng giỏi phết đấy”.  

 

Người xăm mình còn lại nhếch miệng cười lạnh nhìn về phía anh.  

 

“Tôi thấy có vẻ thằng này từng đi lính đấy, cậu Tào có ý tưởng gì không?”  

 

“Ý tưởng?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK