Đáng nhắc tới chính là, Nho Giáo ở dưới Khổng Tử chỉ huy đã trở thành vũ trụ đệ nhất Đại Giáo.
Chuẩn Đề ở dưới Tần Quân cho phép, cũng một mình khai sáng Phật Giáo, Cổ Phật ở hậu thế chính là truyền thừa từ hắn.
Tô Đế một mực bế quan tu luyện, Yêu Tộc cũng không ngang ngược, hòa bình mấy trăm triệu năm, rốt cục muốn nghênh đón đại kiếp sao?
- Trẫm cũng không rõ ràng, chỉ là lo lắng cho các ngươi.
Tần Quân lắc đầu cười một tiếng, hắn thường thường hỏi thăm hệ thống, khi nào trở về.
Hệ thống mỗi lần đều trả lời, sắp rồi!
Hai chữ này để Tần Quân càng bất an.
Quả thật, thời điểm ban đầu có rất nhiều người hắn không cách nào dứt bỏ.
Nhưng ở chỗ này, cũng giống như vậy.
Thậm chí càng đậm.
Hơn năm trăm triệu năm ở chung, Hoắc Khứ Bệnh, Cơ Hạo Dạ, Thập Nhị Thánh Tướng… đều bị hắn nhìn lớn lên, cùng tương lai Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn không có chênh lệch.
Vừa nghĩ tới tách rời vô số năm, hắn liền lo lắng trùng điệp, lo lắng thay bọn hắn.
Nhất là giai nhân trước mắt.
- Vì sao lo lắng?
Hi Linh nghi hoặc nói, bây giờ Thiên Đế Thạch Điện sao mà cường đại, cần phải sợ sao?
Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên bất an, vô ý thức bắt lấy cánh tay của Tần Quân.
- Sẽ có một ngày trẫm rời đi các ngươi.
Tần Quân thăm thẳm nói, hắn dù sao cũng phải rời đi, chỉ là không muốn rời đi quá vội vàng.
Hi Linh nghe xong, toàn thân run lên, nắm lấy tay Tần Quân càng thêm dùng lực, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Mang ta đi được không, vô luận ngươi đi đâu, ta đều muốn theo.
Từ khi nàng có ý thức bắt đầu, thế giới cũng chỉ có Tần Quân.
Đám sinh linh Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, ở trong lòng nàng đều kém xa Tần Quân.
Nàng không dám tưởng tượng Tần Quân rời đi, cuộc sống của nàng sẽ kinh khủng bực nào.
Giờ khắc này, nàng cảm giác toàn bộ thế giới u ám.
Tần Quân nhìn chằm chằm con mắt của nàng, thở dài nói:
- Trẫm cũng muốn, nhưng trẫm làm không được.
Hi Linh chỉ cảm thấy não hải như sét đánh ngang tai, cả người choáng váng, trong đôi mắt đẹp rung động lòng người lệ quang tràn mi.
Tần Quân nắm lấy bờ vai của nàng, trầm giọng nói:
- Nhớ kỹ, vô luận như thế nào, ngươi cũng phải sống sót, cuối cùng sẽ có một ngày, trẫm sẽ lấy thân phận Tần Thiên Đế xuất hiện, khi đó lại đến tìm trẫm, từ đó, ngươi và trẫm sẽ không còn xa cách nữa.
Tần Thiên Đế!
Nước mắt của Hi Linh không cầm được tràn ra, nàng thương tâm gần chết, con mắt đỏ bừng, mang theo tiếng khóc hỏi:
- Nhất định phải rời đi sao?
- Bởi vì cũng có một đám người không thể rời bỏ đang chờ đợi trẫm, như là các ngươi.
Tần Quân thở dài.
Hắn cũng muốn tu luyện đến vô số năm sau, lại trở lại thời điểm ban đầu, như vậy đối với đám người Hi Linh mà nói, hắn tương đương với bế quan một đoạn thời gian.
Nhưng dựa theo thần thoại truyền thuyết phỏng đoán, hắn sẽ ở sau khi Yêu Tộc thống nhất một đoạn thời gian liền biến mất, từ đó Tô Đế trên đời vô song, vô địch vũ trụ.
- Ta chờ ngươi, vô luận đợi bao lâu, cho dù Hỗn Độn phá diệt, vũ trụ tách rời, ta cũng nhất định còn sống đợi ngươi đến.
Hi Linh bỗng nhiên bắt lấy tay của Tần Quân, hứa hẹn.
Nhưng mà, nàng không rõ thời gian nàng chờ đợi, là một đoạn thời gian hiện tại nàng không cách nào tưởng tượng.
Nhìn ánh mắt của nàng, Tần Quân quặn đau, thế là ở trong lòng hỏi:
- Hệ thống, trẫm có thể khống chế thời gian trở về không?