Khi các sinh linh thấy rõ hiện tượng này, không khỏi hoảng sợ, tuyệt vọng.
Đối với những sinh linh đản sinh ở Hỗn Độn đại địa như bọn hắn mà nói, vũ trụ hư vô phía ngoài là không biết, là nguy hiểm, bởi vì chưa từng có sinh linh rời Hỗn Độn đại địa còn có thể trở về.
Bây giờ thấy vũ trụ hư vô xuất hiện ở dưới chân, nếu Hỗn Độn đại địa phá nát, ngày sau bọn hắn nên đi chỗ nào?
Ở trong vũ trụ hư vô, bọn hắn có thể sống sót sao?
Hi Linh, Bách Lý Thủ Ước, Đông Vương Công, Xa Bỉ Thi, Nguyên Sơ vội vàng rời đi, Tần Quân ngưng trọng như thế bảo bọn hắn rời đi, chắc hẳn tiếp xuống có chuyện kinh khủng sắp phát sinh.
- Bệ Hạ.
Hi Linh lo lắng quay đầu nhìn lại, thấy thân ảnh của Tần Quân càng ngày càng nhỏ, lòng của nàng lâm vào trong khủng hoảng trước nay chưa có.
Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, nàng liền theo Tần Quân, sau khi lớn lên tuy ra ngoài lịch luyện qua, nhưng nàng cuối cùng biết được Tần Quân ở đâu.
Hiện tại Hỗn Độn đại địa vỡ nát, tiếp đó, nàng rất có thể mất đi tin tức của Tần Quân, nàng làm sao có thể không hoảng?
- Yên tâm đi, sư tôn thần thông quảng đại, sẽ không xảy ra chuyện gì!
Nguyên Sơ trầm giọng nói, lấy ra khí thế của đại sư huynh, hắn tin tưởng thế gian sẽ không có đồ vật gì có thể thương tổn được sư tôn của hắn.
Loại tín nhiệm này, từ khi hắn hóa hình liền có, mặc dù có chút mù quáng.
Rất nhanh bọn hắn liền tan biến ở chân trời.
Giờ phút này ngay cả trời cũng bị chia làm vô số khối, ở giữa biển mây, đã có thể nhìn thấy vũ trụ hư vô.
Tần Quân nhìn Mệnh thành, trong tay nắm chặt Hồng Mông Đế Kiếm, hắn ngược lại muốn xem xem Vận Mệnh lại biến thành cái bộ dáng gì xuất hiện.
Trận chiến này, hắn tình thế bắt buộc!
Nhất định phải chiến thắng Vận Mệnh!
Không bao lâu, chung quanh Mệnh thành, ngoại trừ Tần Quân, không còn sinh linh khác.
Tiếng quỷ khóc sói tru từ nội thành liên tiếp truyền ra, phảng phất như giam giữ vô số Oán Quỷ.
Oanh một tiếng.
Linh khí cuồn cuộn từ trong Mệnh thành tràn ra, như sương mù, tán đi khắp nơi.
Một màn này làm Tần Quân tràn đầy nghi hoặc, hệ thống tức thời giải thích nói:
- Đây là Đại Đạo linh khí, tiếp xuống Hỗn Độn đại địa phá nát thành vô số đại lục, linh khí cũng sẽ phân tán, vì bảo trì linh khí dư dả, Đại Đạo đặc địa ban cho linh khí bàng bạc.
Tần Quân nghe mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Đại Đạo lợi hại như thế?
Còn có thể ban cho linh khí?
Hắn bỗng nhiên hiếu kỳ, Đại Đạo đến cùng là tồn tại như thế nào.
Thật chỉ là quy tắc sao?
Lúc này, trong Mệnh thành, cửa lớn nguy nga của tháp cao bỗng nhiên mở ra, một bóng người chậm rãi bước ra.
Tần Quân đưa mắt nhìn, biểu lộ trong nháy mắt ngưng kết.
- Làm sao có thể, không có khả năng.
Cả người hắn không khỏi run rẩy, từ trong tháp cao đi ra là một nam tử khôi ngô, mặc hắc y, tóc dài tùy ý rối tung, bên miệng râu ria, phối hợp với mày rậm mắt to, cho người ta một loại cảm giác vô cùng uy nghiêm.
Cái khuôn mặt này, Tần Quân cả đời khó quên.
Là Bạch Đế mà hắn đau khổ tìm kiếm!
Trước kia Bạch Đế bất cần đời, bễ nghễ thiên hạ, giờ phút này lại có vẻ vô cùng âm trầm, toàn thân tản ra lãnh ý, để Tần Quân cũng không thể tin được là hắn.
Hoàn toàn không có đạo lý!
Bạch Đế làm sao có thể là Vận Mệnh?
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Nhưng hắn bỗng nhiên liên tưởng đến Vận Mệnh Chi Luân chính là Bạch Đế tặng cho hắn.
Chẳng lẽ đây hết thảy đều là Nhân Quả Luân Hồi?
Tần Quân càng nghĩ càng thấy khó bề phân biệt, phảng phất như mình lâm vào một đại cục kinh thiên.
Hắn lại nghĩ tới một khả năng khác, không phải là hắn Nô Dịch Vận Mệnh, Vận Mệnh mới hóa thân thành Bạch Đế, lại giao Vận Mệnh Chi Luân cho Cơ Vĩnh Sinh?