Lời đồn trong Độc Cô thị bị lão tổ Độc Cô Thành tự mình ra tay trấn áp.
Nhưng bên ngoài Độc Cô thị thì không tốt như thế.
Một võ giả Hóa Thần Cảnh khác bẩm báo:
- Gia chủ, hiện tại người trong giang hồ Bắc Nguyên đạo đang truyền bá việc này, có chút thậm chí còn truyền vào trong Hà Nam đạo.
Sắc mặt Độc Cô Diêm âm trầm, hắn lạnh lùng hỏi:
- Trong phạm vi Độc Cô thị chúng ta có truyền bá việc này hay không?
Tên võ giả kia chần chờ nói:
- Cũng có.
Độc Cô Diêm hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì gõ bọn họ, cho bọn họ biết cái gì gọi là quy củ!
Tên võ giả Hóa Thần Cảnh muốn nói cái gì đó, cuối cùng hắn bị ánh mắt Độc Cô Diêm nhìn nên không dám mở miệng, chỉ gật đầu nói:
- Ta đi làm.
Bắc Nguyên đạo chính là địa bàn của Độc Cô thị, từ khi Đại Chu đến, phạm vi Bắc Nguyên đạo thuộc về Độc Cô thị co rút rất nhiều, chỉ còn một phần năm ban đầu.
Đây cũng không phải Độc Cô thị nguyện ý, kỳ thật bọn họ cũng bị bất đắc dĩ.
Lúc vừa bắt đầu, Đại Chu cùng Độc Cô thị một người một nửa địa vực, nhưng về sau Đại Chu luôn luôn ma sát với người Độc Cô thị, Độc Cô thị trêu chọc không nổi Đại Chu, bọn họ chỉ có thể lùi lại, thẳng đến khi bọn họ lui đến địa phương như bây giờ, người Đại Chu sẽ không vi phạm.
Bởi như vậy người Độc Cô thị xem như hiểu, không ngờ đám người Đại Chu lúc trước cố ý làm thế.
Bọn họ cố ý chế tạo ma sát với Độc Cô thị, cố ý làm cho bọn họ nhượng bộ, thẳng đến khi lui lại thì Đại Chu mới hài lòng.
Tuy Độc Cô thị cũng biết rõ phản kháng không có tác dụng, bọn họ không đánh lại Đại Chu, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn như vậy.
Thậm chí bọn họ sợ một ngày nào đó Nhân Hoàng Đại Chu sinh ra tâm tư không cho phép có người ở gần mình, trực tiếp tiêu diệt Độc Cô thị bọn họ.
Trong địa vực Độc Cô thị có hơn mười thế lực nhị lưu, bọn họ xem như thế lực phụ thuộc Độc Cô thị, ngày bình thường đều nghe lệnh của Độc Cô thị.
Nhưng lần này Độc Cô thị mất mặt quá lớn, bọn họ có người âm thầm nói ra nói vào cho sướng miệng.
Dù sao những người này thân là thế lực phụ thuộc, thái độ Độc Cô thị với bọn họ không nói hà khắc nhưng khó tránh khỏi có một ít người bá đạo chèn ép bọn họ.
Những người này cũng biết chính mình kém hơn Độc Cô thị, thậm chí nhà tông môn của mình cần Độc Cô thị che chở mới có thể dừng chân trong Bắc Nguyên đạo, cho nên bọn họ cũng không dám trả thù.
Vừa vặn hiện tại có cơ hội, bọn họ âm thầm nói hai câu giải hận là tốt rồi.
Mà lúc này một võ giả Hóa Thần Cảnh Độc Cô thị Độc Cô Thịnh dẫn người đi tới thế lực nhị lưu Thanh Nguyên phái trong địa bàn Độc Cô thị.
Độc Cô Thịnh chính là võ giả Hóa Thần Cảnh báo cáo với Độc Cô Diêm lời đồn lần trước, hắn chính là tâm phúc của Độc Cô Diêm.
Kỳ thật lần này Độc Cô Diêm ra lệnh hắn có chút không muốn nghe, dù sao những thế lực này chỉ có một ít người âm trầm chỉ trỏ, bọn họ muốn nói thì cứ kệ bọn họ nói, chờ thêm chút ít thời gian thì lời đồn sẽ biến mất.
Bởi vì phòng miệng dân như phòng nước sông, Độc Cô thị hiện tại phái người đi trấn áp, nói không chừng sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược, làm cho đám người nghị luận lâu hơn.
Chỉ có điều hiện tại Độc Cô Diêm đang nổi nóng, hắn cũng không muốn chọc gia chủ tức giận, cho nên đành phải ngoan ngoãn mang người đến đây chuẩn bị gõ những tông môn thế gia kia, giáo huấn bọn họ một chút.
Bên ngoài Thanh Nguyên phái, đệ tử thủ núi nhìn thấy người Độc Cô thị đến lập tức đi lên nghênh đón, nhưng lại bị Độc Cô Thịnh một cước đá văng qua một bên, cả đám hùng hổ bước vào sơn môn Thanh Nguyên phái.
Người Độc Cô thị hùng hổ mà đến, ngược lại cũng dọa chưởng môn Thanh Nguyên phái kêu to một tiếng.
Hắn ngày bình thường cũng không có đắc tội Độc Cô thị, đối phương muốn làm gì?
Hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng mang theo một đám đệ tử Thanh Nguyên phái đi ra ngoài nghênh đón.
- Thì ra là Độc Cô thị Ngũ tiên sinh, không biết Ngũ tiên sinh giá lâm tiểu phái có gì muốn làm?
Chưởng môn Thanh Nguyên phái ăn nói khép nép hỏi.
Độc Cô Thịnh đứng hàng thứ năm trong đồng bối, tuy hắn và chưởng môn Thanh Nguyên phái đều là Hóa Thần Cảnh, nhưng dù sao thân phận song phương còn đó, cho dù Độc Cô Thịnh còn trẻ hơn hắn nhưng hắn vẫn phải gọi là Ngũ tiên sinh.
Độc Cô Thịnh dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chưởng môn Thanh Nguyên phái, thản nhiên nói:
- Ta tới làm gì chẳng lẽ ngươi còn không rõ hay sao?
Chưởng môn Thanh Nguyên phái cười khổ nói:
- Ta thật không biết.
- Lưu Sở Nguyên là đồ đệ của ngươi đúng không?
Độc Cô Thịnh hỏi.
Chưởng môn Thanh Nguyên phái lườm một người trẻ tuổi cảnh giới Tiên Thiên, trên mặt người trẻ tuổi có biểu lộ bối rối nói:
- Vâng, hắn là đệ tử thân truyền của ta.
Độc Cô Thịnh thản nhiên nói:
- Thanh Nguyên phái các ngươi có lá gan rất lớn, một tên đệ tử lại dám chửi bới Độc Cô thị chúng ta, ngươi nói chuyện này nên làm thế nào bây giờ.
- Kỳ thật Thanh Nguyên phái các ngươi cho tới nay đều thành thật, ta cũng biết các ngươi không có nhị tâm, nhưng lần này các ngươi làm quá mức.
- Lưu Sở Nguyên ở bên ngoài chửi bới Độc Cô thị ta, ngươi nói hắn là Thanh Nguyên phái các ngươi bày mưu đặt kế hay chính hắn bất mãn với chúng ta?
Chưởng môn Thanh Nguyên phái hung dữ nhìn Lưu Sở Nguyên trong đám người, hắn đã sớm nói với Lưu Sở Nguyên không nên gây chuyện, nơi này là địa bàn của Độc Cô thị, đầu tiên phải quản lý tốt cái miệng chính mình, kết quả hắn không nghe lời mình nói.
Lần này tốt rồi, người Độc Cô thị đến đòi người, mình có thể làm sao bây giờ? Thanh Nguyên phái nho nhỏ làm sao đấu với Độc Cô thị.
Vì truyền thừa của tông môn, cho dù Lưu Sở Nguyên là đệ tử thân truyền của hắn, hôm nay nhất định phải hi sinh.
Chưởng môn Thanh Nguyên phái trực tiếp cắn răng nói:
- Là đệ tử của ta phá hư quy củ, toàn bộ nghe Ngũ tiên sinh xử lý!
Độc Cô Thịnh cười nói:
- Tốt! Đủ thống khoái! Ta sẽ dẫn người đi!
Vừa dứt lời, vài tên võ giả Độc Cô thị trực tiếp kéo Lưu Sở Nguyên đi ra ngoài.
- Sư phụ! Cứu ta! Cứu ta!
Lưu Sở Nguyên hoảng sợ hô hào, hiện tại hắn bị người Độc Cô thị mang đi, có thể nghĩ hắn kế tiếp sẽ đối mặt với cái gì.
Chỉ có điều đáng tiếc, chưởng môn Thanh Nguyên phái làm như không nghe thấy, trực tiếp nhắm mắt lại.
Chính mình phạm phải sai lầm thì chính mình phải gánh chịu, hắn không có khả năng vì một đệ tử mà kéo cả Thanh Nguyên phái chôn cùng.
Mang đi đệ tử thân truyền của chưởng môn Thanh Nguyên phái, Độc Cô Thịnh lại đi mấy tông môn, trực tiếp mang đi mười mấy người.
Những người này đều là những đệ tử trẻ tuổi, đều là đệ tử thân truyền như Lưu Sở Nguyên, thậm chí có không ít là con thân sinh nối dõi.
Những người này đều là trẻ tuổi khí thịnh, trước kia có chút xung đột với người Độc Cô thị, tuy bị sư môn áp chế phải nhịn, hiện tại đạt được cơ hội thì bọn họ âm thầm trào phúng không hề cố kỵ, những đệ tử đại tông môn sẽ không phạm sai lầm này.
Tuy chuyện này là bọn họ không đúng, nhưng cũng làm các thế gia và tông môn tức giận.
Những người bị Độc Cô thị mang đi đều là đệ tử trẻ tuổi ưu tú, có con nối dõi của bọn họ, cho dù chuyện này là bọn họ không đúng, nhưng Độc Cô thị ngươi cần bá đạo như vậy không?
Phải biết rằng hiện tại Độc Cô thị các ngươi làm những chuyện ngu xuẩn kia đã truyền khắp cả Bắc Nguyên đạo, các ngươi có thể ngăn cản miệng của chúng ta hay sao? Bên ngoài còn không phải cũng truyền bá như vậy hay sao?
Nhưng bọn họ cũng biết chính mình kém xa Độc Cô thị, dù cho trong nội tâm phẫn nộ cũng đành phải nhịn xuống, dù sao bọn họ kém Độc Cô thị quá xa.
Trọng yếu nhất là, những tiểu tông môn này đều là thế lực phụ thuộc Độc Cô thị, ngày bình thường cũng cần Độc Cô thị che chở.
Kể cả bọn họ đối địch với tông môn khác, nếu như gặp tình huống không địch lại đối phương, bọn họ sẽ nhờ Độc Cô thị xuất đầu.
Hiện tại nếu bọn họ dám thoát ly Độc Cô thị che chở, không nói Độc Cô thị ra tay với bọn họ, những tông môn mà bọn họ đắc tội trước kia sẽ xé nát bọn họ.
Mà lúc này Tô Tín mang theo rất nhiều người Lục Phiến Môn tới địa bàn của Độc Cô thị.
Kỳ thật dựa theo ăn ý giữa triều đình và Độc Cô thị, nếu như không có chuyện thì bọn họ sẽ không tới địa bàn của Độc Cô thị, để tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng Tô Tín xem ra đây là triều đình cấp cho Độc Cô thị mặt mũi, nói không dễ nghe, dùng lực lượng Đại Chu hiện tại, cho dù trực tiếp xua đuổi Độc Cô thị ra khỏi Bắc Nguyên đạo cũng không có vấn đề, chỉ có điều bởi vì băn khoăn quá nhiều mà nên không làm như vậy mà thôi.
Lần này Tô Tín không chuẩn bị khai chiến với Độc Cô thị, chỉ là muốn gõ đối phương mà thôi, cho nên mang người đến không nhiều lắm, chỉ có hơn trăm người mà thôi.
Chỉ có điều hơn trăm người này trừ Tề Long cùng vài bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh ra, còn lại đều là người Tô gia, trong đó có ba võ giả Dung Thần cảnh như Tô Minh Kỳ, còn lại đều là Hóa Thần Cảnh và Dung Thần Cảnh của Tô gia.
Tô Tín chuẩn bị giữ những người này ở bên người, thiên phú và thực lực của Tô gia xem như không tệ, còn lại đều bị Tô Tín phái đến Giang Hoài và Giang Nam đạo, hiện tại bọn họ đã sắp tới nơi rồi.
Kiến thức và kinh nghiệm của người Tô gia quá ít, Tô Tín dẫn bọn họ đi theo bên cạnh là muốn bọn họ phát triển.
Mà Tô Minh Kỳ là Tô Tín cố ý mang theo trên người.
Tô Tín không sợ Tô Minh Kỳ có dã tâm, nhưng nếu hắn thật sự có dã tâm thì rất rắc rối, cho nên Tô Tín mới dẫn hắn theo bên cạnh, cũng muốn xem hắn có suy nghĩ gì, ở gần dễ khống chế, từ đó giảm bớt không ít phiền toái.
- Tề Long, tông nào nào gần chúng ta nhất? Quan hệ với Độc Cô thị như thế nào?
Tô Tín hỏi.
Tề Long trước khi đến đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ nghe Tô Tín nói như vậy, hắn lập tức đáp:
- Là Thanh Nguyên phái, nơi đó là tông môn nhị lưu có một võ giả Hóa Thần Cảnh tọa trấn, có quan hệ phụ thuộc Độc Cô thị.
Kỳ thật chỉ cần là thế lực võ lâm trong địa bàn Độc Cô thị đều có thể xem như phụ thuộc Độc Cô thị.
Độc Cô thị hiện tại đã thu nhỏ phạm vi thế lực, cho nên bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ thế lực chung quanh mình có hai ba ý.
Cho nên những thế lực võ lâm có ý trung lâm và có ân oán với Độc Cô thị đều dọn đi từ sớm.