Lời nói của Tố Mị Sương cứ trầm bỏng lạnh lẽo khó có thể hiểu rõ ẩn ý sâu xa.
Phong Ninh Kiều trợn tròn mắt vừa định đứng lên thì tay cô đã bị còng vào thanh ghế sắt, trên người cô ta còn có một khẩu súng được nạp đạn sẵn.
“Cô bị điên rồi sao, người cô muốn giết là tôi sao lại nhắm vào anh trai tôi” – Phong Ninh Kiều kích động quát lớn, thật không tin nỗi những gì cô nghe được.
“Cảm giác thế nào..đau khổ lắm đúng không ?” – Cô ta vừa nói vừa nhẹ nhàng cầm ly rượu vang uống nó rồi nở một nụ cười lạnh lẽo hờ hững.
“Góp cuộc cô muốn nói gì hả ?” – Phong Ninh Kiều cố gắng bình tĩnh dò xét cô ta, những tình thế này không thể kích động.
“Hà Lam Châu năm đó si tình yêu ba cô nhưng loại đàn ông phụ bạc kia đã rời bỏ bà ta để cưới Nghiêm Thi Anh…kết cục đúng là thảm hại” – Cô ta cười nhạt nhìn Phong Ninh Kiều rơi vào sự kinh ngạc không ngờ đến.
Vụ tai nạn kinh hoàng năm đó chính là do Hà Lam Châu ra tay với thắng xe của Nghiêm Thi Anh nên mới dẫn đến tai nạn thảm khóc như vậy. Sự câm hận của nữ nhân thật sự rất đáng sợ họ có thể làm tất cả mọi chuyện mà thậm chí còn không nghĩ đến.
Tố Mị Sương chính là con gái của bà ấy, từ nhỏ đã bị sự cô lập từ bạn bè cho đến cả người mẹ ruột chỉ vì cô ta không phải là con của bà và người đàn ông bà ấy yêu nên mọi sự tức giận mọi khi đều dồn lên người cô ta cho đến khi bà ấy qua đời.
______________________________________
Cuộc họp cổ đông được diễn ra tất cả mọi người đã đến đầy đủ chỉ còn thiếu mỗi Phong Ninh Kiều, Lục Trạch Thần cũng tới cảm giác bất an lo sợ trong lòng anh không thể giấu nỗi sự lo lắng liền đứng dậy ra khỏi phòng.
“Lục tổng..” – Mục Giản kinh ngạc đi theo sau nhanh chóng chuẩn bị xe, Lục Trạch Thần khởi động định vị máy của Phong Ninh Kiều rồi lập tức rời đi.
Lệ Hàn Vân và Phong Ninh Vi nghe tin cũng liền lái xe đến đó.
“Tôi nghĩ em ghét cô ấy mới đúng nhỉ ?” -Mối quan hệ giữa chị em họ ai mà không biết chỉ là hắn thật bất ngờ khi Phong Ninh Vi không hề căm ghét cô mà ngược lại lo lắng như vậy.
“Vì chị ấy là chị gái của tôi” – Phong Ninh Vi trả lời vô cùng dứt khoác mang một vẻ tự hào nói.
_______________________________________
“Trước khi chết cô có muốn nói gì nữa không” trên sân thượng hai người vẫn giữ một khoảng cách không xa cũng không gần, hai quả boom hẹn giờ cô ta đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn mười phút nữa boom sẽ kích hoạt và ba mươi phút sau boom sẽ nổ ngay lập tức.
Phong Ninh Kiều vẫn im lặng bình tĩnh suy nghĩ cả hai tay cô bị còng chặt vào thanh sắt hoàn toàn không thể thoát ra được, cô bất lực dựa người vào tường nhìn lên trời một lúc “rầm..rầm…” tiếng đập cửa vang lên cả Tố Mị Sương cũng bắt đầu thay đổi sắc mặt vội lấy ra một khẩu súng đi đến chỗ Phong Ninh Kiều.
“Rầm” cánh cửa mở toang ra Lục Trạch Thần khuôn mặt tái nhợt nhìn Tố Mị Sương đang chỉa súng vào đầu của cô phía sau anh là Phong Ninh Vi và Lệ Hàn Văn đi vào, không khí căng thẳng chưa đủ còn thêm hai quả boom đang kích hoạt phát ra tiếng “ting..ting” khiến Lục Trạch Thần và Lệ Hàn Văn cũng suýt nín thở vì lo lắng.
“Cô điên rồi sao thả cô ấy ra” giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả băng trong ánh mắt của Lục Trạch Thần nhìn cô ta tràn đầy sự ghét bỏ khiến Tố Mị Sương như bị đâm một nhát đau không thể diễn tả. Cả đời cô ta từ khi biết Lục Trạch Thần anh ta chưa bao giờ lo sợ và yêu thương một cô gái như vậy Phong Ninh Kiều cảm giác bàn tay Tố Mị Sương run lên và rất lạnh.