Buổi tối tại nhà hàng Loues.
Phong Ninh Kiều hôm nay mặc một bộ váy suông màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp quý phái kiêu sa đến mê người. Cô chậm rãi tiến đến bàn ăn đặc biệt do Lệ Hàn Văn dặn dò và chuẩn bị từ trước, một người phục vụ nam gần đó vừa thấy cô ngồi xuống liền chạy lại nói “xinh chào, cô có phải là cô Phong không ạ ?”.
“Phải”
“Lệ tiên sinh có dặn dò chúng tôi nói với cô…ngài ấy sẽ đến trong vòng năm phút nữa”. Cậu nhân viên vô cùng lịch sự nói lại với cô rõ ràng cẩn thận.
Cô gật đầu “ừ..tôi biết rồi, cậu làm việc tiếp đi” cậu nhân viên vui vẻ mỉm cười rồi lùi lại rời đi. Đúng năm phút sau Lệ Hàn Văn mặc bộ âu phục đỏ sẫm nổi trội bước vào tiến đến trước mặt cô “Phong tiểu thư phải để cô chờ rồi thật ngại quá”
Phong Ninh Kiều : “không sao, cũng không phải là đợi lâu lắm…”cô cười nhạt trả lời. Lệ Hàn Văn ngồi xuống đưa tay ra hiệu nhân viên bày món lên…đúng là kiểu cách của những người có tiền trên bàn được bày lên toàn là những món bào ngư vi cá còn có những món tây mà cô ăn đến phát ngán. Lệ Hàn Văn gõ gõ tay lên bàn nhếch môi hỏi cô”Phong tiểu thư quả nhiên xinh đẹp như lời đồn khiến tôi phải..mong nhớ đấy” nghe giọng điệu thì giống đang đùa nhưng khuôn mặt anh ta thì vô cùng nghiêm túc, cô dừng lại cười nói “Lệ tiên sinh nói quá rồi lời khen này tôi thật không dám nhận” Lệ Hàn Văn bật cười nói tiếp “tôi thật lòng đấy….cô nghĩ sao về việc làm nữ nhân của tôi”.
“Cô ấy có chồng rồi..Lệ tiên sinh không phải không biết đó chứ” Phong Ninh Kiều chưa kịp lên tiến từ phía sau giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên, Lệ Hàn Văn nhíu mày sắc mặt tối sầm lại sự xuất hiện của Lục Trạch Thần thu hút tất cả những vị khác ở đó càng khiến cô ngạc nhiên hơn về sự có mặt của anh.
Lệ Hàn Văn cười nói “ồ..hoá ra Phong tiểu thư đã kết hôn nhưng không sao..tôi sẽ chờ cô” nói xong anh ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Lục Trạch Thần tối mặt nắm chặt tay cô kéo đi, bàn tay bị anh siết chặt khiến cô đau đến đỏ tay “anh bị gì vậy…tay tôi..anh buông ra” cô tức tối hét vào mặt anh nhưng hình như Lục Trạch Thần chẳng để ý gì vẫn kéo tay cô ra ngoài xe.
“Rầm” cánh cửa xe đóng mạnh lại “anh.. đang ..ưmm” cô chưa kịp nói gì môi anh đã dán sát vào môi cô hai tay cô vẫn bị nắm chặt không thể chống cự. Một hồi sau cô gần như không thể thở được nữa anh mới buông tha cho cô, cơ thể cô run lên nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông trước mặt này “anh nghĩ cái gì vậy hả, Lục Trạch Thần anh buông tôi ra…” cô càng dãy dụa tay anh càng siết chặt bàn tay cô hơn “tôi không nghĩ Phong tiểu thư lại có nhiều thời gian với đàn ông như vậy” một câu nói khiến tất cả cử động của cô dừng lại, cô không dám tin Lục Trạch Thần lại nói ra những lời như thế, cô kiềm chế lại nhếch môi cười lạnh nói “anh nghĩ tôi giống anh sao ?…anh nên nhớ tôi và anh chỉ là hôn nhân trên hợp đồng mà thôi…tôi muốn làm gì, gặp ai đều không liên quan đến anh” Lục Trạch Thần buông tay cô ra giọng nói mỉa mai “phải….cô cũng nên biết cô trên danh nghĩ là vợ của Lục Trạch Thần tôi cô không cần “sĩ diện”nhưng tôi thì cần” cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông này cô từng nghĩ anh ta không giống như những người khác hoá ra là tự cô ảo tưởng, cô không nói gì im lặng đẩy cửa xe ra chạy thật nhanh ra ngoài. Lục Trạch Thần đang phân tâm nên khi vừa đi ra khỏi xe thì không còn nhìn thấy cô đâu nữa. Anh nghĩ cô sẽ về nhà nên lập tức lái xe quay về ngay.
Biệt thự Kim Lục Đế.
Ngô quản gia vừa thấy Lục Trạch Thần liền chạy ra “thiếu gia cậu về rồi, muộn lắm rồi mà thiếu phu nhân vẫn chưa về” anh liền quay sang hỏi “cô ấy vẫn chưa về sao ?” khuôn mặt của anh tràn ngập lo lắng cả Ngô quản gia cũng toát mồ hôi lạnh trả lời “vâng…thiếu..phu nhân vẫn chưa về” chưa kịp dứt lời anh cầm áo khoác khởi động xe chạy đi mất.
“Cậu mau điều động người tìm thiếu phu nhân ngay cho tôi” anh gọi cho Mục Giản giọng nói lạnh lùng khiến Mục Giản run người tuân lệnh ngay lập tức không nghĩ ngợi “à…vâng..ạ”. Lục Trạch Thần siết chặt vô lăng ánh mắt tràn đầy nỗi lo lắng run rẫy…Một lúc sau, điện thoại từ Mục Giản gọi đến “sếp..không hay rồi”.