• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thư phòng, Phong Thuỵ Quân vẫn giữ khuôn mặt trầm ngâm khó hiểu. Ông lấy từ ngăn kéo tủ một tấm ảnh khoé môi có chút ngẹn ngào “có phải anh đã làm sai rồi đúng không…Thi Anh nếu em còn ở đây thì tốt quá” ông ôm chặt tấm ảnh vẻ mặt ông ngẹn ngào đến khó tả, tấm ảnh của Nghiêm Thi Anh người vợ quá cố của ông. Phong Thuỵ Quân vẫn luôn giữ gìn thật kĩ không cho bất cứ ai đụng vào chỉ có người quản gia lâu năm theo phân phó của ông mới có thể vào đây để quét dọn thôi.

_______________________________________

Ở một nơi khác, tại một quán cafe nhỏ ở gần Lục thị.

Giang Gia Linh chậm rãi móc một tấm ảnh từ trong túi ra đưa trước mặt của Tố Mị Sương nói “kế hoạch của chúng ta sẽ tốt hơn nếu có sự tham gia của cô gái này…” Tố Mị Sương vẻ mặt lãnh đạm có hơi miễn cưỡng nhận lấy tấm ảnh “người này…là ai vậy ?”.

“Là bạn gái của Phong Ninh Diệp…Kỷ Phù Uyên..” Giang Gia Linh thấp giọng nhìn vẻ mặt băng khuân Tố Mị Sương có hơi cau mày nói tiếp “chẳng phải cô yêu Lục Trạch Thần…. muốn có được anh ta sao, còn tôi chỉ muốn trừ khử Phong Ninh Kiều cả hơi bên đều có lợi ích.. cô còn chần chừ cái gì”. Tố Mị Sương đột nhiên nhớ lại những hình ảnh ấm áp ngọt ngào của Lục Trạch Thần đối với Phong Ninh Kiều tay siết chặt tấm ảnh lạnh giọng nói “tôi biết rồi, tôi sẽ làm như cô nói…”. Sau khi nói xong Tố Mị Sương đứng dậy mang theo tấm ảnh rời đi trong ánh mắt thấy rỏ sự thù hận chiếm đoạt của cô ta lớn đến mức nào. Cô ta tự biết bản thân cô ta sẽ không thể nào đấu lại với Phong Ninh Kiều, cô ta không có địa vị xã hội hay xuất thân là thiên kim quý tộc may mắn lắm cô ta mới quen biết với Lục Trạch Thần sao cô ta có thể can tâm đứng nhìn Lục Trạch Thần rời bỏ cô ta.

Giang Gia Linh như hiểu rõ suy nghĩ của Tố Mị Sương khoang tay mỉm cười hài lòng “Phong Ninh Kiều …. cứ chờ đó mà xem”.

________________________________________

Ở Phong thị kế hoạch hợp tác với Lệ thị có chút rắc rối Lệ Hàn Vân yêu cầu phải là Phong Ninh Kiều đảm nhận dự án này thì mới có thể hợp tác tiếp tục và suông sẽ, Lục Trạch Thần sau khi nghe tin này anh không tức giận ngược lại thảnh thơi uống trà nhếch môi cười nói với Mục Giản “cậu nói xem tôi có nên chôn sống tên Lệ Hàn Văn đó hay không đây”.

Mục Giản nghe xong có chút ớn lạnh hơi miễn cưỡng nhìn Lục Trạch Thần “sếp.. vậy chúng ta có cần can thiệp hay không đây…nếu để phu nhân..” lời nói chưa dứt cửa phòng mở ra ba người nhìn nhau.

“Không cần đâu,tôi có cách rồi..” Phong Ninh Kiều tay cầm một hộp đồ ăn đưa đến trước mặt Lục Trạch Thần mỉm cười vui vẻ nói “Thần, em có làm cơm trưa cho anh đây…” Mục Giản biết điều vội vàng lui ra ngoài.

Lục Trạch Thần nở một nụ cười dịu dàng ôm lấy cô vào lòng không nói gì nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ cô hôn nhẹ, mùi thơm ngọt ngào dễ chịu khiến anh không thể dứt ra được cứ ôm chặt cô vào lòng cô cười cười nhìn bộ dạng lúc này của Lục Trạch Thần giống như một đứa trẻ mới vừa được cho kẹo vậy ôm chặt mãi không buông. Cô khẽ nói “Thần, anh ăn đi em đã làm nó rất lâu đó” cô chỉ chỉ vào hộp đồ ăn trên bàn đẩy nhẹ Lục Trạch Thần ra, quả nhiên Lục Trạch Thần nghe lời buông ra từ từ mở chiếc hộp thức ăn đó ra ăn.

Căn phòng không còn một chút áp lực hay lạnh lẽo gì ngược lại chỉ còn cảm giác ấm áp quen thuộc giữ hai hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK