Biệt thự Kim Lục Đế.
Ngô quản gia và tất cả người hầu nhìn thấy Lục Trạch Thần trên tay bế Phong Ninh Kiều đang ngủ thiếp đi dụi dụi mặt vào lòng ngực hắn. Sắc mặt Lục Trạch Thần cực kì tốt, ánh mắt liếc sang phía những người hầu ám hiệu không được làm ồn khiến cô ấy tỉnh giấc, mọi người đều hiểu ý liền cuối đầu tuân lệnh.
“Cạch..” Lục Trạch Thần mở cửa phòng anh rồi tiến đến phía giường nhẹ nhàng đặc cô xuống, tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt đang rủ rượi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, tựa như một thiên sứ nhỏ khi đang ngủ.
______________________________________
Trung tâm thương mại MADY một cô gái mái tóc có màu nâu sậm từ khu vực bán thực phẩm đi ra, tay cầm một túi đồ thực phẩm các thứ, bên cạnh đó còn có một người đàn ông mặc bộ vest đen đi cùng trông như một cặp tình nhân đang đi mua sắm cùng nhau. Cô gái đó là một nhân viên bán hàng tại đó vừa tan làm đã thấy Phong Ninh Diệp đến đón, khi gặp cô vẻ mặt Phong Ninh Diệp vô cùng vui vẻ thoải mái, cả hai cùng nhau đi dạo một vòng trong siêu thị sẵn tiện mua một ít thức ăn… Kỹ Phù Uyên vỗ vỗ vào vai của Phong Ninh Diệp vài cái nụ cười dịu dàng nói “anh có tâm sự sao?sắc mặt anh không được tốt cho lắm” Phong Ninh Diệp không nói gì cười xoa xoa đầu cô giọng nói chiều chuộng “không có gì chỉ là anh thấy hai ngày không gặp anh rất nhớ em thôi” Kỹ Phù Uyên nghe xong đánh nhẹ vào ngực anh nũng nịu nói”anh đúng thật là…chẳng phải giờ đã gặp rồi sao” cả hai thật sự rất ngọt ngào, cô gái này xuất thân tuy không phải gia đình danh giá giàu có gì nhưng lại là một cô gái hiền lành tốt bụng, chỉ gặp một lần mà khiến cho Phong Ninh Diệp yêu bất chấp không màng đến tất cả, Kỹ Phù Uyên có gương mặt hiền dịu nụ cười rất dịu dàng khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Cô quen biết anh được hai tháng nhưng đến giờ vẫn chưa biết rõ thân phận thật của anh, Phong Ninh Diệp nói mình chỉ là một trợ lí nhỏ ở Phong thị mà thôi Kỹ Phù Uyên không một chút nghi ngờ mà tin lời anh. Hai người hiện có mối quan hệ không phải bạn bè bình thường cũng chẳng phải tình cảm yêu đương. “Ring…ring..” tiếng chuông điện thoại reo lên Phong Ninh Diệp nhìn dãy số gọi đến hơi nhíu mày định không trả lời rồi suy nghĩ một hồi nhấp máy trả lời giọng nói có chút lãnh đạm “alo ?”. Đầu dây bên kia cười cười nói ” anh vợ tôi có vài chuyện nhỏ muốn hỏi không cần phải căng thẳng thế đâu” quả nhiên là Lục Trạch Thần lúc này Phong Ninh Diệp chỉ hận không thể cúp máy ngang luôn cho rồi.
“Chuyện gì ?” Phong Ninh Diệp kiên nhẫn trả lời.
“À …là Kiều Kiều tôi muốn hỏi anh cô ấy bình thường thích ăn món gì? Còn nữa…cô ấy có sở thích gì không?” Giọng của Lục Trạch Thần hết sức tự nhiên làm cho Phong Ninh Diệp đứng ngẩn ra đó cứ tưởng mình đang nghe nhầm lập tức nhìn lại dãy số trong điện thoại.
“Này…anh nghe tôi hỏi không thế ?”
“À, …ừ tôi có chút bất ngờ khi cậu quan tâm đến em gái tôi thế đấy”
“Tất nhiên…vì cô ấy là vợ tôi”.
Sau đó Phong Ninh Diệp kể một loạt những món ăn bình thường Phong Ninh Kiều thích và thói quen, sở thích của cô đến khi Lục Trạch Thần định cúp máy Phong Ninh Diệp đột nhiên nhớ ra lập tức nói ” khoang đã, con bé rất thích kẹo bạc hà hãng Pháp…lúc trước khi con bé cảm thấy không vui hoặc buồn chán tôi thường thấy Tiểu Kiều đem ra dùng” bên Lục Trạch Thần nghe xong đứng ngớ người rồi cúp máy ngang luôn .
_______________________________________
“Chuyện gì sao?” Kỹ Phù Uyên tò mò hỏi. Phong Ninh Diệp mỉm cười nói “à.. một kẻ mà anh rất không thích gọi đến hỏi một số chuyện” cô càng tò mò hơn định hỏi tiếp người đó là ai ? một tay đã bị Phong Ninh Diệp nắm kéo đi.