Cảnh Bách Cung- Biệt thự Phong Gia.
Ở đại sảnh, có hai người phụ nữ đang đứng chờ họ, là Từ Thiêu Như người đàn bà mang tiếng tiểu tam suốt hai mươi mấy năm qua, người đàn bà khiến Phong Ninh Kiều hận đến tận xương tuỷ, trên dưới người của Nghiêm gia lẫn Phong gia đều cho rằng cái chết của Nghiêm Thi Anh đều là do một phần lớn là sự xuất hiện của bà ta, nên bà ta luôn né tránh sống chui nhũi bên ngoài với sự chu cấp của Phong Thuỵ Quân. Người còn lại là con gái của bà ta và Phong Thuỵ Quân tầm mười chín tuổi, dù là sai trái ra sao những cũng không thể phủ nhận đứa trẻ này đang mang dòng máu của Phong gia. Phong Ninh Vi lớn lên khá xinh đẹp, nhìn vào rất có thiện cảm đặc biệt là ở cặp mắt cô ta nhìn giống với Phong Ninh Kiều chỉ khác ở chỗ một người thì đôi mắt có thể thấy tràn ngập sự trong sáng, hiền dịu, còn người kia thì đôi mắt sắc bén, lạnh lùng đến đáng sợ.
Vừa thấy Phong Ninh Kiều bước vào, Phong Ninh Vi nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của cô thì chầm chậm núp sau lưng của Từ Thiêu Như, bà ta cũng cảm thấy được là không khí lúc này thật lạnh lẽo đáng sợ lại nhìn sang Phong Ninh Kiều, cô không ngần ngại bước đến chỗ Từ Thiêu Như nhìn thẳng vào mắt bà ta, có thể nhìn thấy được trong ánh mắt của bà ta lúc này tràn đầy sự sợ hãi, bà ta run người lùi về sau hai bước. Người khó xử hơn ai hết là Phong Thuỵ Quân, ông ta không ngờ bà ta lại xuất hiện đột ngột ở đây, ngay lúc Phong Ninh Kiều và Phong Ninh Diệp ở nhà.
Phong Ninh Diệp: ” Bà tới đây làm gì ?”
Từ Thiêu Như run rẫy nhìn Phong Thuỵ Quân rồi sang Phong Ninh Diệp trả lời” dì.. nghe nói hôm nay…là lễ đính hôn…của Ninh Kiều..nên dì chỉ…tới chúc..mừng..một câu thôi hoàn toàn không có ý gì khác cả..”. Phong Ninh Kiều nghe vậy nhếch môi khinh bỉ nói “chúc mừng? bà tưởng tôi bị ngu à”, lúc này Phong Thuỵ Quân mới lên tiếng “Ninh Kiều, dì Thiêu Như không có ý gì đâu, con bình tĩnh chút đi” Phong Ninh Diệp ôm vai cô khuyên “để xem góp cuộc bà ta đến để làm gì đã”. Cô ngang nhiên tiến lại sát người bà ta hỏi “hay bà đã chịu không nỗi, muốn đến đây đòi là Phong phu nhân?” Một câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng bà ta rất hiểu rõ ý nghĩa của câu hỏi đó, bà ta sợ run cả người, Phong Ninh Vi dù không hiểu chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt của Phong Ninh Kiều lúc này thật là đáng sợ, ngoài mặt đúng là rất bình nhưng từng câu từng chữ cô nói ra đều mang sự lạnh khốc, mỉa mai. Bà ta liền trả lời “Không…dì thật sự không hề có ý ..đó”. Đúng vậy, bà ta hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ là Phong phu nhân, bà ta chỉ muốn có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc nên bà ta luôn nhẫn nhịn dù bị người người mắng chửi như thế nào bà ta cũng chưa bao giờ hận càng không hề tư tưởng đến vị trí nữ chủ nhân của Phong gia, nhưng vậy thì sao bà là người thứ ba, vì bà mà gia đình của cô đã bị phá hoại trong chớp mắt, cả bản thân bà ta cũng cảm thấy tội lỗi chật vặt suốt hơn hai mươi năm qua.