Gần hai giờ khuya Lục Trạch Thần cuối cùng cũng về. Phong Ninh Kiều cố bình tĩnh vội chạy xuống lầu tìm anh.
Cô nhìn anh một hồi rồi cười nhạt “anh về rồi à”.Lục Trạch Thần nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau “à..ừ có chút việc nên về trễ chút..em vẫn chưa ngủ sao” nghe có chút chột dạ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Cả đêm hôm đó, cả hai người dường như không thể ngủ cứ nhấp nháy một cảm giác khó chịu gì đó trong lòng, không ai nói với ai câu nào.
Buổi sáng hôm sau, Lục Trạch Thần chạy vội xuống lầu “Phu nhân đâu rồi ?” Ngô quản gia cẩn thận trả lời “sáng sớm phu nhân đã đến công ty rồi ạ”. Trong mắt phút chóc nổi lên một tia nghi hoặc hỏi tiếp “hôm qua có chuyện gì sao ?” Ngô quản gia không hiểu rõ nhưng liền nhớ ra nói tiếp “à..hôm qua có người gửi cho phu nhân một phong bì..hình như là ảnh hoặc giấy bên trong, lúc sáng sắc mặt phu nhân không được tốt lắm…” vừa dứt câu, Lục Trạch Thần quay lại lên lầu.
Cửa phòng mở mạnh ra, anh lục tung các ngăn kéo tủ bàn ra một phong bì đen lòi ra từ trong sấp giấy tờ làm việc.
Mở ra xem anh không tin nổi người phụ nữ Tố Mị Sương đó lại to gan đến mức như thế, anh siết chặt đống ảnh trên tay rồi ra lệnh cho Ngô quản gia đốt hết và nhanh chóng chuẩn bị xe.
Cảm giác lo sợ đến mức run người, anh chưa bao giờ có cảm giác lo sợ đến mức này. Sợ cô sẽ hiểu lầm? Sợ cô sẽ rời đi ? Sợ mất cô…? Trong đầu Lục Trạch Thần rối rấm vô cùng, lao xe như bay đến chỗ cô, tập đoàn Phong thị.
________________________________________
“Đây là phương án mới nhất, tôi nghĩ sẽ hiệu quả hơn…có một số tài liệu cần….” trong căn phòng thiết kế đang mở buổi họp nhỏ giữ nhân viên các tổ “rầm” cửa phòng mở toan ra cả đám người sợ muốn đổ mồ hôi lạnh, những người khác hoàn toàn không dám cản Lục Trạch Thần lại co người run rẫy nhìn qua hướng Phong Ninh Kiều.
“Ra ngoài !” Đây là mệnh lệnh, giọng nói lạnh thấu xương ngay lập tức mọi người bỏ luôn cả tài liệu trên bàn nhanh chóng ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh, còn lại hai người sát khí lạnh lẽo nhìn nhau…cô cười nhạt đi đến gần “anh làm loạn ở đây…em sẽ không thể thắng tranh cử mất” thái độ cả nét mặt thản nhiên đến mức đau lòng cô không hề lộ ra một vẻ mặt đau buồn gì trên gương mặt, nhưng trong đôi mắt kia giống như hiện rõ sự tối tâm lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Anh ôm chặt cô vào lòng “Kiều Kiều… đừng giận anh nữa…nghe anh giải thích được không…em như thế làm anh rất sợ hiểu không” cô cười đẩy nhẹ anh ra dịu dàng nói “sao thế ? Lục thiếu cao cao tại thượng như anh cũng biết sợ sao” giọng điệu nghe thì hời hợt nhưng lại không giống đang đùa một chút nào.
“Anh sợ mất em…” chưa bao giờ cô nhìn thấy Lục Trạch Thần yếu đuối và lo sợ đến mức này cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, cổ họng như bị ngẹn lại không biết nên nói gì với anh…
“Hôm đó, cô ta nói nếu anh đến ăn với cô ta một bữa cơm thì cô ta sẽ nói hung thủ hại chết Ninh Diệp anh nghĩ nếu như bắt được hung thủ sẽ khiến em không u buồn lo lắng nữa…không ngờ cô ta lại bỏ thuốc mê vào rượi…anh thề là anh không làm chuyện gì phản bội em cả…” anh ôm chặt cô vội vàng giải thích lại toàn bộ cho cô nghe…
“Bụp..”cô đấm vào bụng Lục Trạch Thần một cái không mạnh cũng không hề nhẹ đôi môi khẽ mỉm cười nước mắt vô thức chảy dài trên gương mặt bé nhỏ xinh đẹp ấy của cô “anh bị ngốc sao…tại sao lại không nói cho em biết…em rất sợ…” y như một cô bé nhỏ đang bị ức hiếp vậy anh vui mừng ôm cô hôn lên môi cô nói “anh nói rồi…anh sẽ không bao giờ phản bội em..”. Sự ấm áp ngọt ngào của hai người nhanh chóng xua tan mọi buồn phiền lo lắng của đối phương.