Nụ cười của Lục Trạch Thần giống như đang khiêu khích người khác nhưng thật sự nhìn anh rất đẹp…đẹp đến mê người cả Phong Ninh Kiều cũng nhìn anh đến mất hồn. “Khụ..khụ..mọi người chắc hẳn đói rồi, vào dùng bữa đi” Phong Thuỵ Quân hắn giọng rồi nói.
Đúng thật như Tiêu Triệu Thường từng nói với anh Phong gia thật rất phức tạp cả bữa ăn cũng phủ đầy sương lạnh như thế, bất giác anh cảm thấy nhói đau nhìn cô. Phong Thuỵ Quân càng khó xử hơn không biết phải làm thế nào giữa con gái và người tình của ông ta bọn họ vốn dĩ không thể ngồi cùng một bàn ăn huống hồ hôm nay có cả Lục Trạch Thần. Bàn tay cô siết chặt đôi đũa trên tay nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, bà ta cố tình đứng đây đợi cô mời vào ngồi vào bàn đấy à, Phong Ninh Diệp thở dài nói “Bà cũng ngồi xuống dùng bữa đi…cả Ninh Vi nữa” Từ Thiêu Như chầm chậm đi tới cùng với Phong Ninh Vi “cạch..” tiếng đũa và chén để mạnh xuống khiến cả hai người giật mình mà nhìn sang Lục Trạch Thần “tôi no rồi..thất lễ” nụ cười của anh thật sự khiến người ta sợ toát mồ hôi kẻ ngốc cũng có thể nhận ra ý tứ trong lời nói của Lục Trạch Thần dù năm chữ rất bình thường nhưng trong trường hợp này thì …bà ta hiểu rõ lập tức lùi lại gượng cười “Thần thiếu cứ tiếp tục dùng bữa… tôi và Ninh Vi không làm phiền cả nhà nữa…” Phong Ninh Kiều đột nhiên đứng dậy nắm tay của Lục Trạch Thần khiến anh kinh ngạc mà nhìn cô không chớp mắt “con và Thần có việc phải đi rồi mọi người cứ tiếp tục” vừa dứt lời bờ vai nhỏ nhắn bị Lục Trạch Thần ôm trọn trong vòng tay nhếch môi cười nói “hôm nay phiền mọi người rồi..vợ chồng con phải về rồi, tạm biệt” nói rồi cả hai đi một mạch ra cửa luôn. “Thình..thịch..” tim cô đột nhiên nhảy loạn xạ mặt cũng dần đỏ lên hai chữ “vợ chồng” này thốt ra từ chính miệng của Lục Trạch Thần khiến cô hoàn toàn không quen có chút loạn nhịp.
Lên xe, Lục Trạch Thần liền nói “không lẽ trước giờ em đều ăn những bữa cơm thế này sao ?” giọng nói lạnh lùng nhưng lại đầy vẻ lo lắng quan tâm trong đó.
Phong Ninh Kiều : “xin lỗi..đáng lẽ tôi không nên bắt anh đi cùng tôi..” thanh âm cực kì yếu ớt mệt mõi…Lục Trạch Thần như điên lên, cô gái ngốc này hiểu sai ý anh rồi…Lục Trạch Thần ôm cô vào lòng, hơi ấm lẫn mùi hương tự nhiên xen lẫn vào nhau vô cùng dễ chịu. Cô không kìm được mà rơi nước mắt ôm chặt lấy anh “tôi…tôi có phải rất ích kỉ không…” lòng anh như thắt lại đau lòng siết chặt ôm cô gái nhỏ yếu ớt này trong lòng an ủi “không, em không làm gì sai cả..cũng chẳng ích kĩ…bà ấy là người phá hoại hạnh phúc gia đình em, người có lỗi là bà ta chứ không phải em” giọng nói của Lục Trạch Thần như một ngọn lửa đang sưởi ấm trái tim lạnh băng của cô khiến người ta không thể thoát ra được sự dịu ngọt ấm áp đó. “Tôi…muốn về nhà” cô ngước mặt lên nhìn anh nói như một đứa bé mít ước vừa mới nín khóc “được..về nhà của chúng ta ” anh khẽ cười hôn nhẹ lên mái tóc thơm mượt của cô rồi quay sang lái xe rời đi.
_______________________________________
“Ba..có phải ba thấy Ninh Kiều chưa đủ tổn thương phải không Lục Trạch Thần là loại người trăng hoa đến mức nào ba không phải không biết đó chứ”. Đại sảnh tại Phong Gia tiếng cự cãi giữa Phong Ninh Diệp và Phong Thuỵ Quân vang động khiến ai cũng lo sợ không dám lên tiếng. “Ba làm gì đến lượt con dạy hay không ? Sao con biết Ninh Kiều lấy Lục Trạch Thần là không tốt” Phong Thuỵ Quân quát lớn.
“Con đừng nghĩ ta không biết con đang qua lại với cô gái họ Kỉ kia loại phụ nữ thấp hèn đó sao con không nói đến” lúc này ông cảm thấy hơi quá lời “phụ nữ thấp hèn” chẳng khác nào vả thẳng vào mặt của Từ Thiêu Như càng sửng sốt hơn là Phong Ninh Diệp, dù từ nhỏ anh sống với ông không hoà thuận cũng chẳng thân thiết gì nhưng ít nhất anh rất rõ về bản tính của ông ta “ba..sao ba lại biết..ba cho người theo dõi con?” Ông đáp lại bằng một nụ cười lạnh “theo dõi? ta không rãnh đến mức đó..chẳng qua là chính mắt ta vô tình nhìn thấy rồi cho người điều tra sơ qua mà thôi”. Phong Ninh Diệp cứng đờ họng không thốt ra được một chữ đành quay người định rời đi chỉ để lại một câu “xin ba đừng động đến cô ấy… con sẽ không phiền ba nữa”.