Lục Trạch Thần đặt mạnh nụ hôn thắm thiết lên môi cô không buông, đến khi cô như không thể thở được nữa anh mới rời khỏi…yến hầu của Lục Trạch Thần ngày càng nóng khô lên đôi môi di chuyển lần xuống cổ rồi đến xương quai xanh quyến rủ của cô. Bàn tay to lớn lành lạnh của Lục Trạch Thần luồng vào lớp áo mỏng manh thăm dò cơ thể cô…từng nơi trên cơ thể cô bị Lục Trạch Thần chạm vào liền nóng lên như lửa đốt. Phút chóc anh đã cởi hết đồ trên người của Phong Ninh Kiều chỉ còn lại bộ nội y mỏng manh đó thôi, thân thể cô run lên nhắm chặt mắt lại không dám đối diện với anh.
“Nhìn anh..” bên tai cô, một giọng nói thì thầm đầy mê hoặc…”đừng sợ..” cô từ từ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt thật sự mê người. Bàn tay của Lục Trạch Thần vẫn cứ sờ soạng khiến cơ thể cô càng lúc càng nóng lên…nơi mịn màng quyến rủ trên người bị Lục Trạch Thần xoa nắn “ưm..” cô khẽ rên lên một tiếng.
Cuối cùng vật đàn ông đang căng cứng đó đi vào người cô “a…đau…”cô đau đến chảy nước mắt Lục Trạch Thần dịu dàng hôn lên môi “một lát sẽ không đau nữa” cô từ từ thả lỏng cơ thể ra sự đau đớn đó cũng dần vơi đi không ít…
Cả hai trải qua một đêm hoan ái triền miên thân thể cô mệt mõi đến rã người còn người nào đó thì cứ tinh thần phấn chấn liên tục sờ soạng từng chỗ một trên người cô….
________________________________________
Sáng hôm sau tại biệt thự Phong gia.
“Con chắc sẽ từ bỏ vinh hoa phú quý mà con đang có để lấy người phụ nữ tầm thường đó” giọng của Phong Thuỵ Quân vang lên khắp thư phòng. Không khí giữ hai người vô cùng lạnh lẽo Phong Ninh Diệp nghiêm túc nhìn thẳng vào Phong Thuỵ Quân khẳng định “phải,con chỉ cần cô ấy con đến đây chỉ để tạm biệt không có ý tranh cãi với ba” Phong Thuỵ Quân đứng dậy vẻ mặt không vui cũng không phải tức giận lạnh lùng nói “được, vậy từ nay trở đi mày không còn là người nhà họ Phong nữa” Phong Ninh Diệp nghe xong không nói thêm lời nào cuối đầu chào ông ta rồi xoay người rời đi,ra khỏi thư phòng tim anh có chút đau đớn dù có phải là ba ruột anh hay không nhưng ít nhất ông ta đã nuôi dạy anh từ nhỏ đến lớn không ngờ ông ta lại tuyệt tình như vậy…
Dưới lầu, những người hầu nhìn thấy vẻ mặt ai ai cũng buồn rầu tiếc nuối dù hai người ở thư phòng nói chuyện nhưng trước đó Phong Thuỵ Quân đã căn dặn trước để bọn họ thu dọn sẵn đồ đạc cho Phong Ninh Diệp rời đi. Anh cười nhạt trong mắt tràn đầy đau đớn thất vọng…
Từ Thiêu Như chạy từ bếp ra nhẹ nhàng nói “Ninh Diệp, dì không biết hai người xảy ra chuyện gì…nhưng ông ấy không tuyệt tình với chính con ruột mình thế đâu..con bảo trọng..” Phong Ninh Diệp nhìn ra trong mắt bà ta không phải là giả dối mà là sự thật lòng thương cảm xem ra bà ta còn có lương tâm hơn cả Phong Thuỵ Quân. Anh không nói gì chỉ cười nhạt một cái rồi đi thẳng ra cổng.
_______________________________________
Mọi người cho mình chút ý kiến để có động lực viết tiếp và nhanh ra chương mới hơn nha ^^