“Ring..ringg..” chuông điện thoại reo lên Lục Trạch Thần nhìn dãy số gọi đến xoay mặt đặc nhẹ một nụ hôn lên trán cô nói “anh có việc ở công ty..lát nữa anh sẽ quay lại..” hành động của Lục Trạch Thần khiến đỏ bừng mặt gật đầu lia lịa Lục lão thái và Lục phu nhân khuôn mặt hài lòng trong lòng thì mừng rỡ như hoa nở Lục phu nhân vỗ vỗ vai Lục Trạch Thần cười nói “đúng là con trai của mẹ Trạch Thần sau này tốt nhất con không được làm Tiểu Kiều buồn đâu đấy”. Anh không suy nghĩ liền nói “điều này mẹ không cần lo đâu”.
________________________________________
“Tên tài xế đó cứ khăng khăng là thiếu phu nhân tự mình chạy ra lộ khiến hắn không thắng xe lại kịp…” Mục Giản vẻ mặt cũng khá bức xúc báo cáo lại với Lục Trạch Thần, Tiêu Triệu Thường cầm một tờ giấy ghi ghi vài dòng chữ rồi nói “cậu nói xem vợ cậu có phải gây thù với nhiều người quá không hoặc là do cậu…” câu tiếp theo bị ánh mắt lạnh lùng như băng của Lục Trạch Thần chặn lại làm cho Tiêu Triệu Thường câm nín. “Cậu là bác sĩ…không ở bệnh viện cứu người đi đến đây làm cái gì” giọng của Lục Trạch Thần lãnh đạm ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía của Tiêu Triệu Thường.
“Này..cậu có phải bạn tôi hay không..chỉ là vài ly trà và mấy cái bánh thôi đâu cần phải tiết kiệm với tôi chứ…” Tiêu Triệu Thường cố tình hiểu sai ý của Lục Trạch Thần vẫn giữ khuôn mặt thảnh thơi ngồi xuống uống trà tiếp, Mục Giản cười khổ rồi nói “à sếp cô Tố buổi sáng có đến tìm sếp nhưng em đã nói sếp không có ở đây cô ta cứ ở lì ở đại sảnh công ty chờ” Lục Trạch Thần nhíu mày thần sắc thay đổi tối sầm xuống Mục Giản nhìn vẻ mặt này sợ run người nuốt nước bọt nói tiếp “em sẽ cho người đuổi cô ta đi ngay”vừa định rời đi “để cô ta vào đây” giọng Lục Trạch Thần vang lên Tiêu Triệu Thường ngạc nhiên nói “cậu nghĩ lại rồi à..nối lại tình cũ ư..ý tưởng..” không tồi hai chữ cuối chưa kịp nói ra thì anh đã bắt đầu thấy lạnh xương sống lập tức câm miệng cười cười “à..tôi nhớ tôi còn có việc tôi đi đây..hẹn gặp lại cậu sau..” Tiêu Triệu Thường và Mục Giản cùng ra ngoài hết khoảng năm phút sau “cốc..cốc..” tiếng gõ cửa truyền tới rồi từ từ cửa bị đẩy ra là Tố Mị Sương, cô ta trang điểm rất kĩ càng mặc lên người một bộ váy dây ôm sát người tiến lại gần lại Lục Trạch Thần nói “Thần…em đến thăm anh..” Tố Mị Sương đến giờ vẫn luôn tự tin rằng Lục Trạch Thần rất yêu cô ta nhất định sẽ không tuyệt tình đến thế, cô đi đến ôm lấy cánh tay của Lục Trạch Thần “Thần em rất nhớ anh..anh sẽ không từ bỏ em đâu đúng không” cả Lục Trạch Thần cũng không nghĩ cô ta lại mặt dày vô sỉ đến như thế, thật ghê tởm anh hất mạnh tay khiến cô ta ngã mạnh xuống đất cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Trạch Thần sợ sệt lùi lại “Thần..anh sao vậy.. có phải anh còn giận em không..năm đó em thật sự…không..” “là cô làm phải không ?” giọng nói lạnh lẽo đáng sợ của anh cắt ngang lời của Tố Mị Sương.
“Thần..anh nói gì vậy..em không hiểu”
“Cô đã thuê người cố ý đâm xe vào cô ấy phải không” cách nói chuyện này của Lục Trạch Thần khiến cô ta kinh ngạc sợ đến run người nhưng lại càng làm cho cô ta hận thêm “anh…yêu cô ta đến thế?”cô ta giờ phút này cũng không hiểu mình đang nói cái gì trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn độn “tôi cảnh cáo cô, nếu cô đụng đến cô ấy dù chỉ là một sợ tóc tôi cũng sẽ không tha cho cô” Lục Trạch Thần siết chặt cằm của cô ta đau đến mức điến người.
“Nếu em nói không phải em làm..anh tin em không..” giọng nói run rẫy của cô ta cất lên, Lục Trạch Thần bỏ tay ra định đi ra ngoài mặc kệ cô ta sống chết gì ở đây cô ra cố nắm lại tay của Lục Trạch Thần khóc lóc ỉ oi “Thần..em sai rồi..đừng đối xử với em như thế nữa được không” Lục Trạch Thần đẩy cô ta ra nói “Tố tiểu thư cô có biết hiện giờ tôi hối hận điều gì nhất không…”. Thanh âm không nhẹ cũng không nặng nhưng cũng đủ khiến người run sợ.
“Chính là tại sao năm đó tôi không giết cô luôn cho rồi” một câu nói tuyệt tình thốt ra từ chính miệng của Lục Trạch Thần như một mũi dao xuyên qua tim cô ta, nước mắt cô ta tuôn xuống ngồi ngây người như mất hồn nhìn Lục Trạch Thần từ từ rời đi…Năm xưa cô ta tiếp cận Lục Trạch Thần là vì tiền của và danh tiếng Tố Mị Sương luôn cố tỏ ra dịu dàng hiền lành trước mặt Lục Trạch Thần để có thể tiến một bước vào Lục Gia, nhưng sức hút của Lục Trạch Thần quá mạnh khiến cô ta dần dần yêu từ lúc nào mà không biết, cô ta cũng biết Lục Trạch Thần vốn dĩ không hề yêu đối với anh ta Tố Mị Sương chỉ là quan hệ giữa thể xác, cô ta rất đam mê nghệ thuật nhưng không nỡ rời xa Lục Trạch Thần đến cuối cùng cô ta nghe tin khủng hoảng tài chính của Lục thị có nguy cơ phá sản,Tố Mị Sương quyết định sang nước ngoài…ba năm ở nước ngoài cô ta luôn nhớ về Lục Trạch Thần hối hận về quyết định của chính mình…khó khăn lắm cô ta mới quay về không ngờ tin tức đầu tiên cô ta nhận được chính là chuyện kết hôn của thái tử gia Lục Trạch Thần và nhị tiểu thư của Phong gia.
_______________________________________
Ở căn phòng VIP của bệnh viện Lục phu nhân và Lục lão thái vừa về xong thì anh trai của cô cũng đến, phía sau anh còn có một cô gái rất xinh xắn “Tiểu Kiều em khoẻ hơn chưa ?” Phong Ninh Diệp dịu dàng xoa đầu cô hỏi, cô chỉ trả lời “em khoẻ hơn nhiều rồi” rồi nhìn sang cô gái bên cạnh Phong Ninh Diệp hỏi “ai thế ?”
“Đây là Phù Uyên…bạn gái của anh”
“Chào …Phong tiểu thư…tôi là Kỹ Phù Uyên rất vui được gặp cô” Kỹ Phù Uyên nhanh chóng chào hỏi giọng nói có vẻ hơi run và lúng túng. Cô em gái này xem ra khác hẳn với Phong Ninh Diệp, không nhữnh rất xinh đẹp mà còn có khí chất sang trọng khiến người ta phải kiên nể.
“Chào chị..tôi là Phong Ninh Kiều” cô mỉm cười nhìn Kỹ Phù Uyên đang lúng ta lúng túng, Phong Ninh Diệp cười cười nói “Phù Uyên, em gái của anh rất hiền em không cần phải lo” Phong Ninh Kiều khẽ cười một tiếng “Kỹ tiểu thư..nhìn tôi hung dữ lắm sao ?” Kỹ Phù Uyên giật mình liền lắc đầu liên tục “không..không có tôi không có ý đó đâu..Phong tiểu thư đừng hiểu lầm..” cô gái này có chút đơn thuần nhưng “bạn gái” hai từ này thốt ra từ chính miệng của Phong Ninh Diệp làm cô có hơi kinh ngạc nhưng rồi thôi có lẻ cô đa nghi quá rồi.