Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngón tay Chu Phì kẹp lại, hồn phách của cô gái ngưng tụ thành một hạt châu trắng như tuyết trên đầu ngón tay của hắn, sau đó nhẹ nhàng bỏ vào trong tay áo. Hắn ngẩng đầu nhìn lão tăng của chùa Kim Cương, không còn muốn nói suông như lúc trước, dứt khoát nói:
- Trở lại chuyện của bộ y phục kia. Ta biết có liên quan đến ngươi, vì chuyện này mà Chủng Thu còn từng đến chùa tìm ngươi.

Nhưng lão tăng vẫn không muốn nói chuyện chính, ánh mắt đầy vẻ tưởng nhớ, nhìn về khu rừng xanh tươi rậm rạp bên ngoài nhà:
- Bần tăng có một sư đệ, lúc còn trẻ cùng nhau tu Phật pháp. Hắn nói rằng không thể nhìn nổi những cố sự bi thương của nhân gian, nhìn thấy rồi khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, thế gian vốn có Phật nhưng vẫn như vậy, cho dù hắn tu thành Phật thì có thể làm gì? Sau đó ta rời khỏi ngôi chùa nhỏ ở quê hương, không biết vị sư đệ kia hôm nay...

- Đã thành Phật chưa?
Chu Phì kìm nén cơn giận trong lòng, khẽ lắc đầu cười nhạo:
- Địa phương nhỏ như vậy, thành Phật cái gì. Lão hòa thượng, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Lão tăng lắc đầu:
- Ta chỉ muốn biết sư đệ còn trên đời hay không. Nhiều năm như vậy, vẫn rất nhớ món cháo do sư đệ nấu.

Chu Phì lại muốn đứng lên:
- Không lòng vòng với ngươi nữa, tiễn ngươi một đoạn đường, tự mình xuống dưới đó hỏi sư đệ ngươi xem bây giờ còn biết nấu cháo không.

Sắc mặt lão tăng vẫn hờ hững, mỉm cười nói:
- Nếu ta giúp ngươi lấy được kim thân la hán, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?

Chu Phì lại ngồi xuống, cảm thấy thú vị:
- “Ta”?

Lão tăng vươn tay ra sờ sờ đầu trọc, cảm khái nói:
- Ta không muốn làm hòa thượng nữa. Từ nhỏ bị ném ở cổng chùa, được sư phụ hảo tâm thu nhận. Trước kia suốt ngày cùng với sư đệ nghĩ đông nghĩ tây, thực ra vẫn luôn rất muốn có một cây lược.

Chu Phì ôm bụng cười lớn.

Lão tăng cởi áo cà sa bên ngoài ra, gấp lại chỉnh tề, để sang một bên, nhẹ giọng nói:
- Nhờ ngươi giúp cô ấy tìm cách thoát thân, đừng để bị giam cầm ở cái “địa phương nhỏ” này nữa.

Một bộ y phục màu xanh tay áo phất phơ xuất hiện trong góc nhà. Những mỹ nhân ngoài nhà đã hầu hạ Chu Phì nhiều năm, kiến thức rộng rãi, nhưng tận mắt nhìn thấy bộ áo váy trôi giạt giữa không trung này vẫn cảm thấy kinh ngạc

Áo váy bay tới bên cạnh lão tăng, góc váy chậm rãi đáp xuống đất, cuối cùng loáng thoáng tạo thành một tư thế quỳ ngồi.

Sau khi lão tăng cởi áo cà sa, lời nói cũng không dè dặt như trước nữa:
- Nhiều năm như vậy, làm sư đốt đèn và sư giảng kinh của chùa Kim Cương này, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Đã nói ngàn vạn câu kinh văn Phật pháp cho bọn họ nghe, các loại nhân vật, đủ mọi hạng người. Bọn họ nghe cũng chỉ là nghe, sa trường chiến trận vẫn phải đánh, giang hồ báo thù vẫn tiếp tục. Chẳng lẽ muốn một hòa thượng như ta phải cầm đao đi trừ bạo an dân, lấy giết để ngừng giết? Cầm đao gác lên cổ, bắt bọn họ hướng thiện hướng Phật sao?

Áo váy nhấc một tay áo lên, che trên cổ áo, giống như đang che miệng cười duyên.

Lão tăng nhìn chăm chú vào Chu Phì:
- Làm được không?

Chu Phì không vội trả lời. Lão tăng chùa Kim Cương trước mắt là thánh nhân Phật môn của vùng trời đất này, sở trường đề bảng, chữ giống như chày kim cương, khí thế hùng hậu. Hắn thở dài nói:
- Người buôn bán vẫn phải nói một chút thành tín. Lão hòa thượng ngươi thật không biết, lấy được phúc duyên như vậy, sẽ có thể rời khỏi nơi này?

Lão tăng quay đầu nhìn áo váy màu xanh, bất đắc dĩ nói:
- Cô ấy không giống.

Mặc dù Chu Phì là một trích tiên nhân mở mang đầu óc rất sớm, nhưng cũng không dám tự xưng là thông hiểu tất cả quy củ. Dù sao trước khi xuống đây, buộc phải chịu một ít bí thuật tiên gia giam cầm thần hồn. Người đứng đầu của nhà Kính Tâm, chùa Kim Cương và lầu Kính Ngưỡng, trải qua nhiều lần đại nạn và tích lũy, chưa chắc biết được ít hơn hắn.

Lão tăng cười cười:
- Chu thí chủ hỏi như vậy, ta đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Chu Phì lẩm bẩm nói:
- Đối với ta mà nói, tình huống tốt nhất đương nhiên là dẫn theo Chu Sĩ rời đi. Nhưng biết đâu xảy ra bất ngờ thì sao? Chẳng hạn như bây giờ, Chu Sĩ bị người ta đánh trọng thương, gần như không có cơ hội đục nước béo cò, lén lút chạy vào hàng ngũ mười người. Ta phải đảm bảo sau khi mình rời đi, sáu mươi năm sau, Chu Sĩ có thể nắm chắc hơn một chút. Chu Sĩ, Nha Nhi, Phàn Hoàn Nhĩ, những người này nếu đi ra trời đất lớn hơn, chỉ cần có người bằng lòng chiếu cố bọn họ, nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ.

Nói đến đây, Chu Phì khó che giấu sự căm phẫn:
- Tên ngu ngốc Lục Phảng này, rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng lại chưa từng nhìn thấu thật sự. Ông đây đi nơi nào tìm sư nương sư muội gì đó cho hắn! Năm xưa cũng không biết xấu hổ cầm kiếm đâm ta...

Lão tăng ngẩng đầu nhìn. Chu Phì đột nhiên giơ một tay lên, giữa ngón tay có thêm một lá thư. Hắn cúi đầu nhìn nội dung, sau đó cất tiếng cười lớn:
- Trời cũng giúp ta.

Hắn quay đầu nhìn những mỹ nhân tuyệt sắc mỗi người một vẻ kia, trong lòng thổn thức không thôi, đầy sự tiếc nuối. Không nói đến người đồng đạo Đồng Thanh Thanh không cần mơ tưởng kia, chỉ nói đến hoàng hậu Chu Xu Chân của nước Nam Uyển, Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm và Nha Nhi của Ma giáo, hiện giờ tư chất võ học của bọn họ vẫn kém quá xa.

---------

Thái tử Ngụy Diễn của nước Nam Uyển mặc thường phục, dẫn theo hai người băng qua hành lang phủ thái tử. Trong đó một người là ân sư của Ngụy Diễn, vóc dáng thấp bé giống như một con khỉ gầy, nhưng lại là tông sư võ học chân chính trong thiên hạ hiện nay. Một người khác là Phàn Hoàn Nhĩ được giang hồ nước Nam Uyển tôn sùng như nữ thần, tiên tử đi ra từ thánh địa võ lâm nhà Kính Tâm.

Vẻ mặt Ngụy Diễn kỳ quái, có phần lúng túng, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng. Chỉ là có ân sư bên cạnh nên không tiện bộc lộ ra.

Ông lão đã truyền thụ cho Ngụy Diễn một thân võ học cao thâm, thở phì phì nói:
- Giỏi thật, lại nấp ngay dưới mí mắt của ta, nhiều năm như vậy ta vẫn không phát hiện ra. Gặp được rồi, ta lại muốn lãnh giáo bản lĩnh thật sự của mười người thiên hạ này. Chủng quốc sư là hào kiệt hiếm có trên thế gian, xưa nay ta chịu phục, nhưng ta cũng không tin một đầu bếp thổi lửa nấu cơm có thể lợi hại đến đâu.

Hóa ra lầu Kính Ngưỡng vừa công bố danh sách mười người thiên hạ mới nhất, mỗi người thân ở phương nào và võ học cao thấp, đều có miêu tả đơn giản vắn tắt. Những người như Đinh Anh, Du Chân Ý đều là gương mặt cũ, nhưng trong đó có một vị giống như đột ngột chui ra, hơn nữa nơi ẩn nấp là phủ thái tử ở kinh thành nước Nam Uyển này, thân phận lại là một đầu bếp.

Một ông lão cao lớn cả người đầy mùi khói lửa và dầu muối, tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi ở ngoài nhà bếp gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm bụi trần, cầm một nắm đậu nành rang vàng rực, ném từng hạt vào trong miệng. Đám đồ đệ bên trong do một tay ông ta dạy ra, đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa hôm nay.

Nhìn thấy bóng dáng của thái tử Ngụy Diễn, lão đầu bếp than vãn một tiếng, gương mặt già nua nhíu lại: “Không thanh tịnh được rồi.”

Ngụy Diễn ra lệnh cho những người không liên quan đều rời đi. Lão đầu bếp cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ ngồi yên tại chỗ giống như cam chịu, thở ngắn than dài.

Ông lão thấp bé vừa rồi rất hùng hổ, nhưng khi thật sự gặp được vị tông sư trên bảng này, sự kiêu ngạo trong thoáng chốc lại biến mất. Ông ta chỉ trầm mặc không nói gì, nhìn chăm chú vào lão già ẩn cư trong triều đình này.

Lão đầu bếp vẫn luôn liếc nhìn Phàn Hoàn Nhĩ, đầu tiên là nhanh chóng nhìn một cái rồi dời mắt đi, sau đó giống như không nhịn được lại nhìn một cái. Ngay cả Phàn Hoàn Nhĩ cũng cảm thấy khó hiểu.

Ngụy Diễn cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ lại là một lão già không đứng đắn?

Trong mười người thiên hạ các đời, ngoại trừ Chu Phì của cung Xuân Triều và Đồng Thanh Thanh vốn là một nữ nhân, nhưng người khác từ lâu đã không để ý tới mỹ sắc nhân gian nữa.

Câu nói đầu tiên của lão đầu bếp lại rất dọa người:
- Các ngươi có biết trích tiên nhân chia làm mấy loại không?

Ngụy Diễn và ông lão giống như khỉ gầy đưa mắt nhìn nhau. Phàn Hoàn Nhĩ bởi vì xuất thân từ nhà Kính Tâm nên biết một chút nội tình.

Lão đầu bếp ném một hạt đậu nành rang vào miệng:
- Trên đời chỉ còn thức ăn ngon là không phụ lòng, nếu ngay cả thứ này cũng muốn đoạt đi, vậy ta... chỉ có thể làm một con sâu rượu mà thôi.

Ông ta không nhìn Phàn Hoàn Nhĩ nữa, ném hết nửa số đậu nành rang vào miệng, phủi phủi tay đứng lên:
- Trích tiên nhân hạ phàm rèn luyện hồng trần. Một loại là giống như Chu Phì và Phùng Thanh Bạch, đã sớm biết vì sao lại đến nhân gian này. Cho nên tác phong hành sự vốn kinh hãi thế tục trong mắt chúng ta, đối với bọn họ lại là chuyện hiển nhiên. Có điều thứ mà những trích tiên nhân này theo đuổi sẽ không quá sâu. Còn có tổ sư Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm ngươi, dường như đang trốn tránh cái gì.

- Loại thứ hai là giống như Lục Phảng, mở mang đầu óc khá trễ, nhưng vào giờ phút quan trọng nhất định sẽ tỉnh lại.

- Còn có một loại chỉ là suy đoán của ta. Bọn họ cả đời cũng chưa hoàn thành tâm nguyện, cho nên vẫn không thể tỉnh lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, qua hết một đời lại một đời. Lâu ngày quê nhà đã trở thành cố hương, đất khách quê người lại trở thành quê nhà. Loại người này khá đặc thù, thường là thân thể xuất sắc, thiên phú võ học rất cao. Nhưng trong mắt người ngoài, thành tựu mỗi lần đều cách điểm cao nhất một chút.

Ông ta lại nhìn chăm chú vào Phàn Hoàn Nhĩ:
- Nhưng có đôi khi, loại người này sẽ khó tránh khỏi mang theo mùi vị “không hợp quy củ”. Những thứ mà dân gian quê mùa gọi là “bệnh thần kinh”, “quỷ lên người”, có một số ít liên quan đến chuyện này. Tiểu nữ ngươi gần đây có cảm thấy chỗ nào kỳ lạ hay không?

Phàn Hoàn Nhĩ do dự một thoáng, gật đầu nói:
- Hai lần.

Lão đầu bếp gật đầu, cười híp mắt nói:
- Đinh lão ma thật lợi hại, nhân gian không ai không thể giết, nhân gian không ai không thể tha thứ. Hắn không hề thua kém kẻ điên năm xưa, thậm chí còn thông minh hơn. Ta thấy lần này hắn quá nửa sẽ được như ý nguyện.

- Du Chân Ý muốn che chở nhân gian này, theo ta thấy đương nhiên cũng lợi hại. Nhưng trong mắt một số người, có lẽ tầm nhìn vẫn hạn hẹp một chút. Ngược lại là quốc sư Chủng Thu vẫn luôn bị Du Chân Ý đè ép một bậc, vài năm trước một mình đi khắp sông núi bốn nước và dân tộc tám phương, ta thấy tiền đồ sẽ tương đối lớn.

Ông ta thở dài:
- Còn như ta, nói nhiều làm nhiều sai cũng nhiều, không nghe không hỏi chỉ chờ chết. Trước kia còn muốn giày vò một phen, càng về sau, nhìn thấy càng nhiều thì càng không có chí khí nữa.

- Cục diện hỗn loạn lần này, Đinh lão ma và Du Chân Ý là kẻ thù không đội trời chung. Có hai người bọn họ trông chừng, chỉ cần là người trên bảng, không ai có thể chạy thoát được. Ta à, đã không tò mò trích tiên nhân rốt cuộc là thứ gì nữa, chỉ cần sống thêm hai ba chục năm đã rất thỏa mãn rồi, cho nên...

Ông ta đột nhiên ra tay, hai ngón tay khép lại làm kiếm, đâm thủng mấy khiếu huyệt quan trọng, lập tức máu tươi đầm đìa. Khí tức gần như “hợp đạo” trong mắt Du Chân Ý hoặc “trích tiên nhân” Trần Bình An, trong nháy mắt tan vỡ. Từ tông sư đỉnh cao nhất trong thiên hạ rơi thẳng xuống, còn kém hơn ông lão giống như khỉ gầy một bậc, chủ động rời khỏi ván cờ hỗn loạn gió nổi mây vần này.

Sắc mặt lão đầu bếp nhợt nhạt, nhưng vẫn tươi cười thư thái, hỏi thái tử Ngụy Diễn:
- Một phủ thái tử lớn như vậy, nuôi một lão già mục nát thêm hai ba chục năm, chắc là không có vấn đề gì chứ? Đương nhiên nếu thật sự cần ta ra sức, điện hạ cũng có thể lên tiếng.

Ngụy Diễn gật đầu:
- Tiên sinh cứ ở trong phủ tĩnh dưỡng, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy tiên sinh thanh tu.

---------

Trên đỉnh núi Cổ Ngưu, Chu Xu Chân vừa mới đi xuống chân núi lại trở về, cầm một bức mật thư, cười khổ đưa cho Du Chân Ý.

Du Chân Ý cầm lấy, nhìn nội dung trong thư, sau đó nhíu mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?

Chu Xu Chân bất đắc dĩ nói:
- Chắc chắn là đến từ lầu Kính Ngưỡng, nhưng tuyệt đối không phải là bút tích của lầu Kính Ngưỡng chúng ta.

Du Chân Ý ngẩng đầu nhìn màn trời. Khi đứng ở nơi đủ cao, thần tiên nhìn núi sông, nhân gian là quang cảnh tráng lệ với những điểm nhỏ, nhưng rất khó quan sát kỹ một người nào.

Du Chân Ý đã lĩnh hội rất rõ chuyện này. Chẳng hạn như trong mắt hắn nhìn thấy Đinh lão ma, Trần Bình An, Lục Phảng ở ngõ Trạng Nguyên, điểm sáng của ba người rất chói mắt. Nơi xa hơn, chẳng hạn như chùa Kim Cương có hai điểm, phủ thái tử có bốn điểm, trong đó một điểm sáng nhất đột nhiên trở nên ảm đạm.

Loại nhìn xa này không cần tiêu hao linh khí tích góp nhiều năm của Du Chân Ý, nhưng nếu hắn muốn cẩn thận “nhìn gần” một người, phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

---------

Trong ngôi nhà gần ngõ Trạng Nguyên, Đinh Anh đầu đội mũ hoa sen màu bạc, đột nhiên nhận được một bức mật thư đến từ lầu Kính Ngưỡng.

Xem đến cuối cùng, ánh mắt của lão sáng lên. Còn có chuyện tốt như vậy? Ngay cả lão cũng cảm thấy hơi động tâm.

Lão liếc nhìn Tào Tình Lãng, tấm tắc nói:
- Thằng nhóc, ngươi rất may mắn.

Còn như người xứ khác kia, nhất định là bị ai đó lừa gạt một phen, nếu không chắc chắn sẽ không bị chèn ép như vậy.

Trong lịch sử mà Đinh Anh biết, mỗi lần đến kỳ hạn sáu mươi năm, gần như không lần nào bị can thiệp một cách quang minh chính đại như vậy, cũng không có vị trích tiên nhân nào bị công kích lớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
khotu9x
03 Tháng chín, 2022 20:13
Đấy mới là cái hồn của 1 nhân vật chính. Nó luôn thủ vững bản tâm của chính mình. Chuyện nó thấy đúng thì nó sẽ làm, không cho dù chết nó cũng không làm. Thế nhưng khi cảm thấy mình sai nó vẫn nhận sai cùng tiến bộ. Những ai chưa đối phó được thì nó ẩn nhẫn, ghi thù vào trong lòng. Đến khi đủ sức nó không cần phải nói đạo lý nữa. Đọc truyện thì suy ngẫm kỹ càng vào.
Hieu Le
30 Tháng tám, 2022 01:03
Dịch giả cố lên, đừng drop nha. Trông từng ngày để đuổi kịp đến chương mình đang đọc. Lâu lâu mình vẫn vào check tốc độ ra chương và đẩy ít kim phiếu ủng hộ. Mấy bạn đang đọc thì đừng bỏ, sau càng ngày càng hay á.
recayxicarot
29 Tháng tám, 2022 12:07
Uớc gì ngày 1 chương a!!!
truongcp9009
16 Tháng tám, 2022 16:06
mấy chương gần đây vài đoạn đọc hơi rối não
truongcp9009
28 Tháng bảy, 2022 19:28
Ra chương nào xào chương đó khổ quá :((
leadl23
25 Tháng bảy, 2022 20:57
Kiếm Đến (kiếm lai-剑来) group Kiếm Lai trên FB, mọi người có thể lên FB tìm
Hieu Le
16 Tháng bảy, 2022 21:00
rất mong admin dịch nhanh hơn 1 chút ạ . cảm ơn dịch giả nhiều
Người qua đường a
14 Tháng bảy, 2022 20:17
mình thấy truyện này chỉ cuốn đoạn đầu khi nvc ở trong thôn thôi, tác viết rata hay rất kĩ rất nhiều hố, nhưng mà sau khi ra khỏi thôn thì tác viết cứ đều đều và không còn hấp dẫn như đoạn đầu nữa. có lẽ cái này gọi là đầu voi đuôi chuột.
Hieu Le
07 Tháng bảy, 2022 09:25
Truyện hay quá, k giống mấy truyện tu tiên khác
truongcp9009
04 Tháng bảy, 2022 07:33
Đánh nhau hay mà đứt đoạn cay quá aaaaa
Phương Nam
29 Tháng sáu, 2022 13:37
Bố cái thằng ngu chuyên gia cắn càng
minhsuu14
26 Tháng sáu, 2022 11:30
Cảm ơn dịch giả nhiều, truyện hay mong là sớm đuổi kịp convert
minhsuu14
26 Tháng sáu, 2022 08:56
Não tàn thì cút, chưa thấy chi tiết nào nói c nhỏ kia là trúc cơ ?? Trong trấn nhỏ thì có quy tắc kh đc dùng thuật pháp, người ngừoi như nhau chỉ hơn nhau ở sức mạnh thuần tuý, nhỏ đó so đc với Bình An từ nhỏ tới lớn rèn luyện cực khổ ?? Cộng thêm ra tay đột kích bất ngờ khiến nó rơi vào thế hạ phong, đỡ kh đc thì chết, tưởng tu hành đc chút tu vi là cao ngạo à ?? Đọc tr thì kh hiểu, bỏ qua tình tiết, đọc lướt rồi ngồi phán xét, rõ đần
Hieu Le
23 Tháng sáu, 2022 19:03
Bằng hữu bên dưới cay mấy fan bộ này hay sao mà chê từ bản cv sang dịch thế??
xxleminhxx
21 Tháng sáu, 2022 11:14
hẳn là vô tri :)))
NG_C
21 Tháng sáu, 2022 10:10
Lục đạo thần tiên tu hành cả vạn năm không bằng 1 cây kiếm vô tri :)). Cây kiếm nó hắt xì 1 cái chết như ra . Truyện quá đề cao vật vô tri vô tình .
NG_C
21 Tháng sáu, 2022 09:50
Truyện vẽ vời cho có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế nhìn nhận một chút là thấy truyên não tàn . Main ngu cố chấp, muốn giết ai thì giết lại được bảo kê đi đến đâu ghét ai là kêu bảo kê ra xử.
NG_C
21 Tháng sáu, 2022 09:42
Đọc đến đoạn cầm mảnh sứ đâm chết nhỏ kia là drop rồi, nhảm shit, 1 đứa trúc cơ thiên tài bị thằng nhóc người phàm giết như giết gà . con nhỏ cầm kiếm thì chả bị áp chế gì hết cầm đao kiếm chém người um sùm lại không bị trục xuất. Đến khi bị ông kia chưởng 1 cái thì Tề Tĩnh xuan xuất hiện trục xuất cái 1. mang tiếng Thánh Nhân mà hám gái , gái bị oánh là xuất hiện liền .
truongcp9009
09 Tháng sáu, 2022 15:15
Truyện hay quá.Cám ơn bác dịch
xxleminhxx
03 Tháng sáu, 2022 07:05
Ông Thạo chạy cơm mà nạp có liền, uy tín lớm :))
Phan Xuân Thế
28 Tháng năm, 2022 12:17
Chắc chờ 5 năm nữa may ra
fishscreen
25 Tháng năm, 2022 14:50
Phía dưới mỗi chương có phần tặng phiếu, bạn nạp vàng mua phiếu rồi tặng cho người dịch là được. Nhưng nghe đồn là máy nạp chạy bằng cơm nên có thể sẽ phải chờ. Nếu có thắc mắc gì bạn có thể hỏi trên group facebook của Tàng Thư Viện hoặc nhắn tin cho admin trên đấy.
Hieu Le
25 Tháng năm, 2022 10:14
truyện nhiều hố vãi
Hieu Le
21 Tháng năm, 2022 02:39
cùng câu hỏi :))
longtth
18 Tháng năm, 2022 11:02
Truyện hay thế này đọc bản dịch mới sướng :heart_eyes:
BÌNH LUẬN FACEBOOK