• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với những ngày trước hắn dẫn đội đi sang phía Tây kiếm gỗ lớn mang về nhưng chả có nguồn tài nguyên nào vô hạn, trước khi đi hắn đề nghị với Hoắc Nhai là đổi địa điểm sang khu rừng nằm ở phía Đông môn phái. Hắn trong lòng Hoắc Nhai là một con chó săn trung thành lên chả có gì không đồng ý khi mang lại lợi ích cho chính hắn. Tổ đội nay đi gồm bảy mươi người, tăng hơn hai mươi người so với tổ đội bình thường vì cớ do Lục Bảo hắn làm cánh tay trái trung thành nhưng ai cũng rõ hắn sẽ không đánh đập ai đó bừa bãi như Hoắc Nhai và mấy thằng dưới trướng Hoắc Nhai.

Khu rừng phía Đông tựa Rừng U Minh, tựa có tên như vậy cũng là có lý do của nó. Vì Linh Thiên Nhai tông môn có đa số đệ tử khi đạt đến điều kiện nhất định sẽ phải bắt buộc lập nhóm tổ hợp bốn đến năm người đi săn. Điều đó giúp cho các đệ tử trải nghiệm tăng thêm kinh nghiệm đối với yêu thú. Thế giới này gọi là lịch luyện. Và cũng vì thế mà các khu rừng xung quanh ba mươi km đều bị các đệ tử môn phái diệt sạch riêng chỉ có khu Rừng U Minh này là còn sót lại, vì Chưởng môn cấm do một lý do nào đó lên cũng không ai dám hỏi nhiều.

" Dừng lại"

" Chúng ta ở đây. Thằng nào không đủ số lượng thì tốt nhất chuẩn bị sẵn gỗ đóng quan tài đi. Đội của tao không chấp nhận lý do ! "

Lục bảo giơ tay lên nói.

Từ một con người tốt tính hòa đồng vào cái môi trường này chả khác nào địa ngục đã làm hắn thay đổi theo " để sống". Không có hòa bình, chỉ có trên dưới. Đâu phải tự nhiên hắn thành thế này đâu, đâu phải tự nhiên hắn thành cánh tay trái của Hoắc Nhai. Hắn đã làm những việc còn tệ hại hơn thế này nhiều, như giết người ! Thứ mà hắn không bao giờ nghĩ tới. Một lần, hai lần, ba lần còn cảm thấy ghê rợn nhưng nhiều rồi lên điều đó là bình thường. Và tại sao lại là cánh tay Trái mà không là Phải. Vì Hoắc Nhai không bao giờ tin tưởng ai là cánh tay Phải của hắn cả, tất cả chỉ là bị lợi dụng hoặc lợi dụng người khác.

" Đại.... Đại nhân... Đại nhân ....."

Hắn đang ngồi ngả lưng nhắm mắt bỗng nhiên có một người trong đội ngũ chạy hớt hải đến.

" Hừ, cái gì ! "

Hắn thực sự tức giận khi bị phá giấc ngủ. Mọi người đều biết Lục Bảo hắn là con chó săn của Hoắc Nhai lúc nào cũng bình tĩnh và vô tình nhưng lúc hắn ngủ mà đánh thức thì sẽ khác, nếu mà không có một lý do làm cho hắn hài lòng thì hãy chuẩn bị quan tài đi.

" À à thưa đại nhân tiểu nhân tìm được cách đây hơn một cây số có một hang động của yêu thú !"

" ...."

Tất cả mọi người trong đội ngũ đều dừng mọi việc lại để đón chờ điều gì sẽ đến tiếp theo. Một con mãnh thú hay...

Hắn tức giận nói xong câu đó rồi vươn vai đứng dậy lấy hai chiếc dìu để gối đầu mỗi tay cầm một cái rồi đi về phía thằng nhỏ. Mỗi chiếc dìu tay hắn cầm nặng đến năm mươi cân gấp đôi so với những cái mà một đội ngũ được trang bị. Ánh mắt lờ mờ chưa tỉnh ngủ hay có thể nói là hắn đang không quan tâm đến một thứ nào cả. Đứng trước mặt thằng nhỏ một lúc nhìn từ dưới lên trên. Tất cả mọi người trong đội ngũ xung quanh đang chờ thì hắn nói nhẹ nhàng một câu :

" Dẫn ta đi. Ta cần giết một thứ gì đó, và hãy mong điều ngươi nói là thật không ngươi chính là thứ mà ta giết !"

Sau đó hắn chỉ với thằng nhỏ đi về hướng hang động. Vì để tránh nếu có yêu thú thật hắn không dẫn theo người. Dù sao hắn có ác chứ hắn vẫn nhận thức được cái gì lên làm cái gì không.

Đột nhiên đang đi hắn dừng lại và nói :

" Hôm nay trời thực sự không đẹp ! "

Thằng nhỏ kia sợ lắm nhưng cả đoàn có hắn có thể xử lý được việc này, nếu không ban đêm bị yêu thú tấn công thì muốn sống cũng không được rồi. Nghe hắn nói vậy thăng nhỏ nghĩ " Mẹ trời nắng này nó còn bảo không đẹp !" nhưng không dám nói ra thành câu.

" Đến rồi !, ở kia đại nhân .."

Sau tầm mười năm phút thì cũng tới. Nếu không để ý thì cũng không ai để ý thấy ở đây có một hang động như vậy, sở dĩ phát hiện ra nơi đây là do dấu chân yêu thú để lại mới có thể nhận ra.

" Về đi. Bảo cả đoàn di dời cách đây năm cây hướng về Linh Thiên Nhai rồi làm."

Hắn xem xét một lúc rồi nói.

" Vậy còn đại nhân !"

Thằng nhỏ hốt hoảng nói.

" Tao ở lại xem xét tình hình hai ba hôm rồi quay lại. Đi nhanh nếu ngươi còn quý cái mạng của ngươi."

" Vâng.. Đại nhân..."

Nói xong hắn cong mông lên chạy vì sợ nếu có yêu thú thật sẽ phát hiện ra, thì lúc đó chạy không kịp nữa rồi.

" Mẹ kiếp, làm tao đau đầu rồi !"

Nói xong hắn tìm cách đấy trăm mét có bùn bôi hết lên người rồi bước vào hang động. Vì hắn cũng không phải tiên nhân gì cả lên không ẩn khí của mình đi được, mà có ẩn khí được thì gặp yêu thú cấp cao hơn thì chúng cũng nhận ra thôi lên bùn là thứ hắn chọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK